lấy tay Diệp Huyên nhưng bị song sắt lạnh băng ngăn trở, “Để ta nhìn
ngươi, Lily, ta muốn xác định ngươi không có việc gì.”
“Ta không sao.” Diệp Huyên cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, Annie nhất định
là vô cùng lo lắng thật lâu đi. Nàng chậm rãi bước lui về phía sau, đem thân
thể trần trụi của mình hoàn toàn bại lộ trước mắt Annie. Tóc cũng nàng rối
tung cũng thật lâu không có chải chuốt, thả dài xuống đất. trên da thịt trắng
nõn, rải rác vài điểm hồng ngân chói mắt. Khuôn mặt lớn bằng bàn tay chỉ
còn da bọc xương, hai má đỏ ửng bất thường. Nàng giống như một con búp
bê tinh xảo, chỉ cần chạm nhẹ vào liền vỡ vụn.
“Lily…” Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, “hắn làm thế nào lại dám…
Làm thế nào lại dám đối xử với ngươi như
vậy…” Annie vươn tay lau đi nước mắt trên mặt nhưng càng lau nước
mắt rơi càng nhiều, “Hắn là súc sinh…” Nàng vừa liếc mắt một cái liền
nhìn thấy dây xích trên mắt cá chân Diệp Huyên, nghĩ đến nửa năm qua
Diệp Huyên sống cuộc sống không có thiên lý như thế, giọng nói liền như
bị nghẹn lại trong cổ. “Không phải…” Diệp Huyên ngập ngừng, “Anh trai
rất yêu ta, hắn chỉ là, hắn chỉ là…” Hắn chỉ là cái gì? Diệp Huyên nói
không nên lời, tình yêu tàn khốc, vặn vẹo như thế, đối với Annie nàng tuyệt
đối không thể hiểu được.
“Cô gái ngốc.” Annie nắm lấy song sắt trên cửa sổ, “Nếu hắn yêu ngươi,
lại sao có thể tùy ý nhốt ngươi, coi ngươi như đồ chơi tình dục mà giam
cầm… Ngươi gầy đi nhiều như vậy, chẳng lẽ hắn không nhìn ra sao?” Nàng
lau đi nước mắt, “Đừng lo lắng Lily, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu
ngươi.” Nàng liên tục dặn dò Diệp Huyên chiếu cố tốt bản thân, Diệp
Huyên nhu thuận gật đầu đồng ý, chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy. “Annie,
ngươi đi nhanh đi.” Diệp Huyên cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu…”
Nàng không dám nói ra nửa câu sau vì đến nàng cũng không nguyện ý thừa
nhận kết cục khi Cesare thấy được Annie… “Ta sẽ lại đến tìm ngươi.” Cách
cửa sổ thủy tinh, Annie hướng Diệp Huyên làm ra động tác đập tay.