thể chui qua lối này. Thời tiết bên ngoài dường như rất tốt, có chút ánh
nắng chiếu lên người Diệp Huyên, sưởi ấm thân thể lạnh băng của nàng.
“Lily, Lily…” Thiếu nữ cuộn mình ngồi trên mặt đất, bỗng nhiên nghe
thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi khe khẽ. Tiếng gọi này vẫn tiếp tục
vang lên, khung cửa sổ cũng bị nhấc lên. Diệp Huyên lúc này mới ý thức
được bên ngoài quả thật có người gọi mình, trái tim kịch liệt nhảy lên, vội
vàng chạy đến bên cửa sổ, kiễng chân nhìn ra. “Lily, là ta a.” Annie hạ
giọng, kích động nhìn Diệp Huyên. “Annie?!” Diệp Huyên vừa sợ hãi vừa
cao hứng, “Ngươi, ngươi thế nào lại tới được đây?”
Ngoại trừ tâm phúc của Cesare trong hoàng cung, tất cả mọi người đều
cho rằng Diệp Huyên đang ở trong tẩm cung dưỡng bệnh. Annie là nữ quan
bên người của Diệp Huyên, không phải là thị nữ, cho nên đêm tân hôn đó
nàng không ở trong tẩm cung, cũng không biết biến cô phát sinh đêm đó.
Ngày thứ hai, Cesare hạ lệnh giới nghiêm toàn cung, Annie muốn tiến cung
gặp Diệp Huyên, cũng bị từ chối nói là nữ hoàng đang hôn mê bất tỉnh,
không thể gặp nàng. Nàng là bạn tốt nhất của Margaret, biết được bạn tốt
bênh tình nghiêm trọng, Annie chỉ có thể chịu đựng lo lắng tiếp tục chờ
đợi, nhưng qua nửa năm rồi, trong cung truyền ra tin tức nữ hoàng tuy đã
tỉnh lại nhưng vẫn rất suy yếu, nhưng thỉnh cầu yết kiến của Annie vẫn bị
từ chối như trước.
Việc này thật sự rất khác thường, Annie là người thông minh, rất nhanh
liền ý thức được điểm không thích hợp. Cha của nàng là hầu tước
Nederland, cũng nắm quyên trong tay. Vận dụng lực lượng trong gia tộc
kiểm chứng một phen, Annie mới biết được Diệp Huyên bị nhốt. “Ta lẻn
vào đây.” Annie nở nụ cười, Diệp Huyên cũng biết việc này khó khăn thế
nào. Tuy trong nhà chỉ có mình nàng, nhưng xung quanh nơi này Cesare đã
bày ra thiên la địa võng, ngay cả con chuột cũng không vào được. “Ngươi
có khỏe không, Lily.” Tay Annie đặt lên cửa sổ thủy tinh, nàng muốn nắm