đẩy ngã Tiêu Diệp, cũng rất muốn đẩy ngã Tiêu Diệp, nhưng lại bị hổ thẹn
cùng áy náy trói buộc, chỉ có thể làm bộ vô tình với Tiêu Diệp.
Có thể nói như này, cho dù Tiêu Diệp có cởi sạch đứng trước mặt Diệp
Huyên, nàng cũng sẽ vì ảnh hưởng tình cảm của “Diệp Huyên” mà đem
Tiêu Diệp đẩy ra.
Về phần thái độ của Tiêu Diệp đối với Diệp Huyên, liền càng thêm ý vị
sâu xa. Ở trong mắt mọi người, hai người bọn họ vẫn là bộ dạng mẫu từ tử
hiếu, bởi vì Diệp Huyên đã từng dưỡng dục Tiêu Diệp, cho nên tình cảm
của Tiêu Diệp đối với người mẫu thân trên danh nghĩa này có rất thâm hậu.
Nhưng theo cảm giác của Diệp Huyên, Tiêu Diệp đối với bản thân cũng
không phải là sự thân thiết như người thân.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã nhìn không thấu nam nhân này.
Lúc Diệp Huyên mới vào cung, khi đó Tiêu Diệp mới chỉ là một tiểu nam
hài mười hai tuổi. Hắn trầm mặc ít lời lại nhu thuận khiến người ta đau
lòng. Diệp Huyên coi hắn như đệ đệ mà đối đãi, che chở hắn thoát khỏi vô
số đả kích ngấm ngầm hay công khai trong hậu cung biếm ảo khôn lường
này.
Lúc đầu, hắn kháng cự Diệp Huyên, tuy Tiêu Diệp không biểu hiện ra
ngoài, nhưng Diệp Huyên là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ đứa nhỏ
này đối với mình vẫn không buông lỏng cảnh giác. Nhưng dần dần hắn bắt
đầu thân cận Diệp Huyên.
Đại khái Diệp Huyên không thể nào nghĩ tới sẽ có một ngày như bây giờ,
lúc nàng vẫn chưasinh ra phần tình cảm khiến bản thân thống khổ này với
Tiêu Diệp, thì Tiêu Diệp đã quá ỷ lại nàng. Diệp Huyên còn nhớ rõ Tiêu
Diệp luôn cầm lấy vạt áo nàng, hắn không thường nói chuyện, lúc Diệp
Huyên xoa đầu hắn, hắn sẽ lộ ra một nụ cười mềm mại, ấm áp.