“Tương tướng, Tương tướng.” Ngụy Nguyên ngồi bên lập tức hòa giải,
“Bây giờ đã là giờ hợi, quan gia bận rộn một ngày, lúc này có chút mệt
mỏi, cũng là điều bình thương.” Hắn là người hiền lành, trong những thời
điểm thế này phụ trách giảng hòa.
“Ngụy tướng nói phải, Tương tướng tuổi tác đã cao, nên sớm nghỉ ngơi
mới phải.” Vừa nghe thấy lời nói âm dương quái khí như vậy, Tiêu Diệp
liền biết là Trịnh Niên Khoan. Trịnh Niên Khoan là nhạc phụ của phế đế,
vốn dĩ phải là quốc trượng. Kết quả sau một hồi loạn ngũ vương, Tiêu Diệu
chết, nữ nhi của Trịnh Niên Khoan cũng đi theo tuẫn táng, trời khiến
choTiêu Diệp được tiện nghi. Hắn có xuất thân huân quý, gia tổ có công
lớn, bản thân lại là lão thần thời Cảnh Tông, Tiêu Diệp không thể nhổ bỏ
hắn, đành để hắn lắc lư trên cái ghế thừa tướng, thỉnh thoảng nói vài câu
khiến bản thân ngột ngạt.
Trong năm vị thừa tướng đương triều, phân thành ba phe phái. Tiêu Diệp
cả ngày xem bọn họ mang theo môn sinh tranh đấu gay gắt, còn có nhóm
huân quý không chịu thua kém, rồi một đống tôn thất muốn xuất đầu lộ
diện để tìm cảm giác tồn tại. Hắn làm hoàng đế càng ngày càng tốt, đồng
thời cũng cảm thấy càng ngày càng không có thú vị.
Kỳ thực hắn làm hoàng đế cũng vì người kia thôi. Hắn biết Diệp Huyên
hy vọng bản thân trở thành minh quân, liền đem toàn lực đi thống trị quốc
gia này. Nói hắn nhân từ khoan dung, thực chất chỉ là giả tạo. Vì Diệp
Huyên hy vọng hắn như thế, nên hắn che giấu tính cách lạnh lùng, đạm mạc
của mình, đem tất cả những thứ gọi là tâm cơ thâm trầm cất giấu trong
bóng tối.
Thật vất vả đợi đến giờ hợi hai khắc, Tiêu Diệp rốt cục thoát thân khỏi
Sùng Đức điện. Hắn chỉ mang theo một mình Cao Thành Phúc, ngựa quen
đường cũ tới Ngọc Anh điện.