nàng đã quên mất một chuyện, cho dù là bị đè hay đè hắn thì người chiếm
tiện nghi vẫn là Tô Tuyển...
Chuyện khiến Tô Tuyển càng thêm đắc chí là lần hắn ra khỏi cốc mua
quần áo cho Diệp Huyên, lúc đó hắn bị sắc đẹp mê hoặc hoảng loạn chạy
đi, vội vàng mua một bao lớn toàn là váy rồi trở về, kết quả là khi DIệp
Huyên mở bao liền thấy, người này mua đến mấy chục cái áo ngắn với váy,
nhưng lại không có một cái quần. Điều khiến Diệp Huyên càng thêm đau
đầu đỡ trán chính là, không biếtTô Tuyển có phải là cố ý hay không, đến
ngay cả yếm với tiết khố hắn cũng không mua về.
Nhìn Diệp Huyên trưng ra khuôn mặt với hai chữ “sắc lang” to đùng, Tô
Tuyển vô cùng ủy khuất: “Ta thật sự là đã quên mất, tuyệt đối không phải
cố ý.” Lúc đo ở trong cửa hàng quần áo, hắn chỉ suy nghĩ mỗi một chuyện
cái váy đó mặc lên người nương tử có bao nhiêu đẹp, làm sao có thể nhớ
đến sự tồn tại của yếm với tiết khố.
Cũng may, trong Dược Vương cốc to lớn cũng chỉ có hai người họ, Diệp
Huyên đảo mắt nghĩ, rồi hướng Tô Tuyển bày ra nụ cười ngọt ngào: “Thôi,
chỉ mặc váy... cũng không phải là không thể.”
Mũi Tô thiếu hiệp nóng lên, cuống quít vận nội lực mới đem máu mũi
sắp phun ra ép trở về. Diệp Huyên thấy khuôn mặt hắn ngốc thối, liền nổi
lên tâm tư muốn đùa hắn.
Sau đó, Diệp Huyên quả thật chỉ mặc mỗi váy với ngoại sam đi ra. Nàng
trời sinh đã xinh đẹp, bộ váy lụa mỏng manh bọc lấy phần eo như dương
liễu chỉ cần một bàn tay cũng đủ nắm chặt, cùng cặp vú cao vút, lúc đi lại
đường cong duyên dáng giữa hai chân cũng lộ ra. Tô Tuyển chỉ vừa nghĩ
tới chuyện dưới lớp lụa mỏng kia là cơ thể trần như nhộng, làm sao có thể
kiềm chế. Không có yếm với tiết khố, hắn chỉ cần đưa tay duỗi vào là có
thể bao lấy chốn đào nguyên đó, qua một phen vuốt ve, đùa bỡn, Diệp