Huyên liền yếu đuối nằm trong lòng ngực hắn thở phì phò, chỉ có thể để
mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trong khoảng thời gian hoan hỉ này, khắp nơi trong Dược Vương cốc
đều là dấu chân của hai người. Trong trí nhớ mười tám năm qua của Diệp
Huyên, không có ngày nào mà nàng trôi qua không lo không nghĩ giống
như hôm nay, cái gì cũng không cần nàng suy nghĩ, bởi vì nàng biết nàng
có Tô Tuyển.
”Tướng công, chàng biết không.” Nàng ghé vào trước ngực Tô Tuyển,
ngước mặt lên nhìn hắn, “Lời nói lúc đó của ta... là thật lòng.”
Những lời này không đầu không đuôi nhưng Tô Tuyển gần như là ngay
lập tức hiểu được của Diệp Huyên.
Nàng từng nói, bởi vì ta thích huynh nên mới làm chuyện này. Bởi vì câu
này, mà lần đầu tiên Tô Tuyển hiểu được cảm giác lo được lo mất, hắn tức
giận vì bị lừa gạt, rồi lại tự lừa mình dối người không tin là mình bị lừa.
Khi đó, Tô Tuyển đã nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chẳng trách tiền bối trên
giang hồ đều nói yêu nữ ma giáo rất biết cách mê hoặc lòng người, hắn
cũng bị yêu nữ này mê hoặc.
Nhưng hắn vui vẻ chịu đựng nàng mê hoặc, Tô Tuyển nghĩ, cho dù Diệp
Huyên đang lừa hắn, chỉ sợ hắn cũng cắm đầu mà chui vào, cam tâm tình
nguyện làm một tên đại ngốc.
Chỉ có điều đó cũng chỉ là giả thiết thôi, trong cuộc sống cũng không có
nhiều người may mắn có được kết quả mỹ mãn, nhưng cuối cùng hắn đã có
được may mắn đó.
”Ta biết.” Tô Tuyển khẽ mỉm cười nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay
mình, ta biết nàng yêu ta, mà ta - cũng yêu nàng.