Tiểucônương đưa nhánh hoa lên mũi, hítmộthơithậtsâu: "Huynh chính là
đồ đại ngốc, Tiểu Ất ca ở phố Tây thấy cây hoa trong nhà ở quá đẹp, nên
mới chiết mấy cành tặng muội, mà huynh lại cứ nghĩ đông nghĩ tây." Tuy
nàngnóimấy câu trách cứhắn, nhưng ngữ khíkhôngchút oán trách nào,
"Được rồi,hoa huynh hái đẹp hơn hoa của Tiếu Ất ca, như vậyđãđược
chưa?"
"khôngphải là so với hoahắnhái đẹp hơn mà so với hoa ai hái cũng đẹp
hơn."
Nghe xong lời này, tiểucônương bật cười, nắm taynhỏđấm lên ngực thiếu
niên, "Huynh a, huynh a...." Tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp cái sânnhỏ,
chui vào tận sâu trong lòng thiếu niên.
Hoa có đẹp, cũngkhôngđẹp bằng muội.
#
Diệp Huyên mở mắt, thị giác của nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ
mơ hồ nhìn thấy đường nét hoa văntrênđỉnh màn, nàng vừa nằm mơ thấy
Tạ Diễm....
Tuy Diệp Huyên vẫn chưa bao giờ hết hi vọng có thể tìm thấy Tạ Diễm,
nhưngđãrất lâu rồi nàngkhôngmơ thấyhắnnữa. Lúc tỉnhkhôngmuốn nhớ đến
người đó, nhưng lúc ngủ nàngkhôngthể ép buộc mìnhkhôngnhớ tớihắn. Có
lúc nàng nghĩ rằng, cả đời này có lẽ Tạ Diễm chỉ có thể còn sống trong kí
ức của nàng.
Khi đó, Diệp Huyên mới mười lăm tuổi, thiên chi kiêu tử, xuất thân danh
môn, cha mẹ, sư phụ, sư huynh, tất cả mọi người đều cưng chiều nàng.
Nàng dường như chưa bao giờ nếm trải được mùi vị thất bại, nhưng hết lần
này đến lần khác nàng lại bị người thiếu niên ở thành Hành Nam đó ghét
bỏ.