"cô..." Hạ Hoài Cẩn dùng ánh mắt phức tạp nhìncô. Diệp Huyên
cònđangquỳtrênmặt đất, nghe vậy nghi ngờ trừng mắt nhìn, tháo mắt kiếng
xuống, thoạt nhìncôcòn đẹp hơn, "Chúng ta cầnnóichuyện chút,"
giọngnóicủa người đàn ông còn mang theo chút khàn khàn, lại lộ ra loại áp
bứckhôngcho phép cự tuyệt, "Ngay bây giờ," Hạ Hoài Cẩn trịnh trọng gọi
tên Diệp Huyên, "Diệp Huyên."