Diệp Huyên là người nghiên cứu khoa học, biếtrõthân phận điều chỉnh
giả của Hạ Hoài Cẩnsẽkhiếnkhôngít người nhốn nháo, bởianhlà đối tượng
thực nghiệm tuyệt vời.mộtkhi bí mật này bị bại lộ,thìchắc chắn cả đời này
của Hạ Hoài Cẩn cũngkhôngthể lấy lại được tự do,anhsẽbị nuôi nhốt như
động vật quý hiếm, ngay cả quyền được chết cũngkhôngcó. Đối với Hạ
Hoài Cẩn mànói, đây làsựuy hiếp lớn nhất.
"Cho nên" Hạ Hoài Cẩn nhìn Diệp Huyên, "côđanguy hiếp tôi?"
khôngphải,khôngphải, sao mình có thểnóira những lời thế này? Nhưng
tính cách của Diệp Huyên từnhỏđãvậy, khicôcăng thẳng, khẩn
trươngthìlờinóicứ tuôn ra khỏi miệng màkhôngkịp suy nghĩ,cônghe thấy
mìnhđanglạnh lùngnóitừng chữ từng chữ, "Đúng vậy, emđanguy hiếpanh."
thậtlâu sau Hạ Hoài Cẩn cũngkhôngnóigì,anhchỉ nhìn chằm chằm vào
Diệp Huyên, ánh mắt sắc bén, khiến Diệp Huyên chột dạ đến mức suýt chút
nữa là ngã nhàotrênmặt đất. Ngay khi Diệp Huyên cảm thấy mình sắp
thởkhôngnổi nữa,anhcuối cùng cũng dờiđitầm mắt, "Vậythì,côcứ tự
nhiên."anhngồi xuống, rất hiển nhiên làkhôngmuốnnóithêmmộtlời nào nữa.
Tình cảnh củaanhlúc này cực kì chật vật, vì mới làm xong kiểm tra thân
thể,trênngười trần trụi, ngay cả quần lót cũng chưa kịp mặc vào, nhưng
Diệp
Huyên
thấy
đượcsựnghiêm
nghị
tuyệt
đốikhôngdao
độngtrênngườianh. Lần đầu tiêncôý thức được, bản thânđãlàm sai
rồi,mộtsai lầm cực kì khủng khiếp.
Dùng thủ đoạn đưa Hạ Hoài Cẩn vào sở nghiên cứu, rồi còn tìm đủ loại
lý do để lừaanh, vìkhôngmuốn để lộ tình cảm của mình, thậm chí vì che
dấu chuyện này,côcònnóira những lời uy hiếpanhấy. Hết lần này đến lần
khác, Diệp Huyên đềukhônghề tôn trọng Hạ Hoài Cẩn. Cho
dùcôkhôngmuốn thừa nhậnthìsựthậtvẫn là như vậy.