ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 145

Lục Tịnh An ở ngay cạnh nhà cậu, vậy cô có cần thiết phải đợi cậu

chép bài xong rồi lấy vở mang về không?

Một tay Phỉ Minh Sâm chống má, một tay xoay bút, cau mày nhìn

quyển vở trước mặt.

Đương nhiên, cậu có thể lựa chọn không về.
Nhưng cứ như thế rất dễ lộ tẩy, bởi vì đáng lẽ ra hôm qua cậu đã

phải ra viện. Kéo dài thêm một ngày đã đủ khiến mẹ cậu cảm thấy kỳ
quặc.

Dù sao, từ bé tới giờ chuyện cậu ghét bệnh viện, cả nhà ai cũng biết.
"Này!"
Chợt có tiếng động truyền tới, Phỉ Minh Sâm chớp mắt nhìn, không

biết Lục Tịnh An đã đứng bên cạnh, khua tay trước mặt mình từ lúc
nào.

"Hả?"
"Nghĩ gì mà xuất thần thế?" Lục Tịnh An khó hiểu nhìn cậu.
"Đương nhiên là nghĩ..." Phỉ Minh Sâm nhìn cô, rồi cúi đầu thản

nhiên nói, "Việc học tập."

"Vậy sao?"
Lục Tịnh An hơi cúi người, nhìn thoáng qua bài ghi mà Phỉ Minh

Sâm đang xem, đó là một câu hỏi về vật lý.

"Đơn giản như này mà không biết làm à?" Cô nhăn mũi.
Phỉ Minh Sâm nhướng mày, duỗi tay bắt đầu làm, rồi nghiêng đầu

nhìn cô cười nói, "Cậu biết à?"

Giọng nói của Phỉ Minh Sâm vừa dịu dàng vừa mang theo ý cười,

ẩn sâu trong đó thấp thoáng cả sự nuông chiều khiến cho Lục Tịnh An
cảm thấy rất lạ, gương mặt cô nóng bừng lên.

"Đương nhiên." Lục Tịnh An bối rối đứng thẳng dậy, đút hai tay

vào trong túi.

"Vậy cậu dạy qua cho tôi nhé?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.