ĂN VẠ CHỊ ĐẠI - Trang 426

“Hừ, nếu lần sau cậu còn dám như vậy…”
“Rắc rắc…” Lục Tịnh An hơi dùng sức, chai nước trong tay liền

móp méo, nước tràn ra khỏi miệng chai tung tóe đầy đất.

Phỉ Minh Sâm cười khổ, vừa muốn nói chuyện thì chợt nghe bên

cạnh có người đi tới, nói: “Tịnh An, Phỉ Minh Sâm, hai cậu đang nói
gì đấy?”

Quay đầu nhìn lại, phát hiện là hoa khối lớp Thư Nghiên. Cô ấy đã

thay bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa. Bởi vì mỗi ngày đều kiên trì
đến võ quán tập luyện nên giữa hai chân mày nhiều thêm vài phần hào
sảng.

Phỉ Minh Sâm thu lại vẻ mặt, khôi phục vẻ xa cách lạnh lùng bình

thường, như cách một lớp vải, nhưng vẫn tuấn tú khôi ngô như vậy,
làm cho người ta không dám đến gần.

Thư Nghiên thấy nhưng không thể trách, cười nói: “Bạn Phỉ, có

phải cậu lại chọc giận Tịnh An nhà chúng ta rồi đúng không?”

Cô ấy đi tới tiếp nhận cái chai trong tay Lục Tịnh An, vặn nắp lại để

xuống đất, sau đó kéo tay bị ướt của cô, lấy khăn tay ra giúp cô lau
khô.

Lục Tịnh An khoát tay, tỏ ý không cần phiền phúc như vậy.
Cô vẫn cảm thấy Thư Nghiên là một cô gái rất thần kỳ, giống như

trên người mang theo hộp đồ nghề, cứ mỗi khi cần là có thể móc ra đủ
loại vật dụng nhỏ bé hữu dụng.

“Vẫn nên lau một chút, tay áo cũng ướt rồi.”
Thư Nghiên cầm tay cô, cẩn thận giúp cô lau chút nước dính trên

tay.

Nhìn cô ấy kiên trì như vậy, Lục Tịnh An cũng mặc cô ấy.
Hai người đứng chung một chỗ, giống như sự tương tác giữa những

người bạn gái bình thường. Nhưng cảnh tượng này ở trong mắt ai đó
thì không phải như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.