định rồi, Tiểu Thất cũng vì nàng ta cao hứng, mặc dù hai người có mâu
thuẫn, nhưng đến cùng một nét không viết ra được hai chữ Trịnh, hơn nữa
nàng cũng không muốn ở trước mặt người ngoài để cho người ta chế giễu.
Tiểu Thất chân thành nói: "Vậy chúc mừng Lục tỷ tỷ."
Tĩnh Xu ngẩn ra, lập tức tiếp tục nói: "Kỳ thật a, cũng không sợ nói
cho ngươi, là công tử tam phòng của Chu thượng thư! Nghe nói lão phu
nhân Chu thượng thư đặc biệt yêu thích ta! Nhìn bức họa của ta nói ta có
phúc khí. Thật là làm cho ta có chút xấu hổ không biết nên như thế nào cho
phải. Không chỉ người tốt vô cùng, mà thân phận cũng hiển hách, khó được
là người còn hết sức hòa khí."
Tiểu Thất cười: "Đúng, thật tốt a!"
Nhưng là, nói rõ những việc này cho nàng làm gì vậy? Tiểu Thất thật
có chút không hiểu, Lục tỷ tỷ tới gặp nàng, chỉ là để nói chuyện thành
thân? Chẳng lẽ... Đây là khoe khoang?
Tiểu Thất cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy đại khái là như vậy,
nhưng mà, nàng một chút cũng không ghen tị a!
Tĩnh Xu thấy Tiểu Thất hoàn toàn không giống như lúc trong phủ,
càng thêm tích tụ. Bất quá chỉ trong nháy mắt, nàng ta thay đổi thành nét
mặt ôn hòa, cười hỏi: "Đúng rồi, ta nghe nói, tam phòng các ngươi còn
không tìm được Đại Bạch đi! Nhiều ngày như vậy, Đại Bạch... Sợ là tìm
không được đi?"
Tiểu Thất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tĩnh Xu, Tĩnh Xu đắc ý, "Nhất
định là chết rồi."