Mặc dù chùa chiền thanh tịnh, nhưng cũng không phải là không có
người nào. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, nhìn nàng ta vốn là khuôn
mặt dễ nhìn có vài phần vặn vẹo, đều đi nhanh vài bước, ở cách xa xa. Nha
hoàn thấy tình hình như vậy, cũng biết không tốt, khuyên nhủ: "Tiểu thư,
chúng ta vẫn nên dâng hương đi, không nên ở chỗ này cùng Thất tiểu thư
cãi nhau vô ích, hiện tại cũng không phải ở trong phủ, miễn cho người ta
nhìn mà chê cười."
Tĩnh Xu hừ lạnh một tiếng, "Nàng ta chính là như vậy để che dấu
chính mình."
Nói xong, cũng đi theo Tiểu Thất vào đại điện thăm viếng, Cố Diễn ổ
ở góc tường nhìn lén thấy Tĩnh Xu như vậy, ở trong lòng tặc tặc nói: Thực
là một lão phù thủy.
Hắn chống cằm nhìn quanh trong miếu tự, thị vệ xa xa nhìn thấy, yên
lặng thở dài một tiếng. Cho nên nói, có đôi khi không kể xuất thân tốt hay
không tốt. Tiểu thế tử dù xuất thân tốt, nhưng mà... không nhất thiết bởi vì
có được giáo dục tốt mà trở thành trụ cột quốc gia, ngược lại, có khi còn trở
nên ngốc nghếch a.
Tiểu thế tử lúc này nào biết đâu tâm tư của người khác, hắn còn đang
ở đầu tường tiếp tục suy nghĩ châm chọc đây.
"Trịnh gia trừ Tiểu Thất, thật là không có người nào tốt, Lục tiểu thư
này, phấn trên mặt có thể rớt xuống được hai cân, người còn cay nghiệt,
thật sự là không biết nhà Chu thượng thư chọn người như thế nào, chẳng lẽ
là bị lừa gạt? Bất quá ngẫm nghĩ lại, kỳ thật tam phòng nhà bọn họ cũng
không lớn, quả nhiên là nồi nào đậy vung nấy. Trên đời nam nhân tốt giống
như ta vậy thật là không nhiều lắm. Tiểu Thất nếu như chọn ta, tuyệt đối là
nhặt được trân bảo."