Tiểu Thất nghiêng đầu nhìn Cố Diễn, đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi
muốn tự mình đi?”
Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, Tiểu Thất cười tủm tỉm chọc khuôn
mặt hắn, hỏi: “Ngươi có thể tự mình sao? Ta làm sao yên tâm được đây!”
Mặc dù nàng không yên tâm, nhưng cũng không thể không để cho Đại
Bạch tự mình đi. Nếu như nói là lúc Đại Bạch vừa trở về, Tiểu Thất tự
nhiên là sao cũng không chịu, nhưng hiện tại bất đồng. Trải qua những
ngày này, Đại Bạch rõ ràng đã hiểu phương pháp “Người phải nên làm như
thế nào“. Nói tóm lại, năng lực học tập của hắn rất tốt. Chính bởi vì vậy,
Tiểu Thất đã yên tâm hơn.
“Lúc ngươi đi, phải ngàn vạn cẩn thận a, phòng bị một chút, hiểu
không?”
Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, hắn ôm bụng, rốt cục chạy vọt ra
ngoài...
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, đi theo phía sau hắn. Cố Diễn động tác
đặc biệt mau, chờ Tiểu Thất đuổi theo, đã không nhìn thấy bóng dáng của
hắn. Tiểu Thất nói lảm nhảm: “Người này mặc kệ khi nào thì đều đi nhanh
như vậy, vốn dĩ đã thường xuyên như một làn khói chạy không thấy tăm
hơi, hiện tại cũng là như thế.” Nghĩ đến Đại Bạch sẽ đến hậu sơn, nàng
thẳng lui về phía sau núi đi đến.
Mà Tiểu Thất không có phát hiện, ngay tại lúc nàng bước nhanh rời đi
sân nhỏ, Tĩnh Xu đã đến cách đó không xa, nàng ta đứng xa xa nhìn thấy
Tiểu Thất vội vã, mặc dù tâm còn nghi hoặc, có điều vẫn đuổi theo.
Nàng ta cáo biệt với tiểu tỷ muội quen biết, vốn định trực tiếp rời đi,
nhưng lại nghĩ, không có ở nơi này chiếm được tiện nghi, cứ cảm thấy có
chút khó chịu, bởi vậy nên tới đây, nếu có thể châm chọc nàng kia vài câu