ẲNG, ẲNG, PHU QUÂN LÀ TRUNG KHUYỂN - Trang 150

Thất trao đổi, tốt nhất!

Tiểu Thất xì một cái bật cười, “Ngươi đại khái là con chó kỳ quái nhất

trên đời này, chỉ là không biết, còn có người khác có giống như ngươi hay
không. Ách, ta nghĩ thiên hạ rộng lớn vô kỳ bất hữu, hẳn là có đi!”

Tóc dài Tiểu Thất rủ xuống, rơi xuống trên mặt Cố Diễn, hắn hắt hơi

một cái, nhỏ giọng “Gâu“.

Tiểu Thất liền tranh thủ vén mái tóc dài của mình lên, tiện tay búi lại,

thành một búi tóc đơn giản.

Nàng cười tủm tỉm: “Mặc dù biết nói chuyện, nhưng ngươi vẫn còn rất

thích gâu a!”

Cố Diễn vội vàng cười “gâu gâu“.

Tiểu Thất bưng mặt, nhìn điểm điểm tinh quang trên không trung, hỏi:

“Ngươi vì cái gì lại đột nhiên biết nói? Là vì quá gấp sao? Hay là có những
nguyên nhân khác, cảm giác ngươi thật thần kỳ, đột nhiên liền biến thành
người, đột nhiên biết nói, còn lưu loát như vậy, thật là làm cho người kỳ
quái! Ách, nhìn ta, hỏi ngươi những thứ này làm gì, bản thân mình mình lại
làm sao biết đây? Đúng rồi, lúc ban ngày ngươi chạy mất, là đi nơi nào?”

Cố Diễn cắn môi, nói dối, “Ta, ta nghe thấy giọng của nữ nhân xấu,

liền leo tường đi ra ngoài.” Hắn ngồi dậy, gãi gãi đầu, “Ta nghĩ, không thể
để người trông thấy, ta là cẩu a, làm sao có thể để người phát hiện! Vì vậy
liền bước đi, ách, không, là chạy a chạy. Ta chạy rất nhanh, dù sao rất
nhanh ta liền chạy mất. Nhưng mà vóc người ta lớn như vậy, rất dễ dàng bị
người phát hiện a, vì vậy ta liền trốn trong phật tượng phía trước cống đài,
chỗ đó đặc biệt an toàn.”

Cố Diễn nháy con mắt, Tiểu Thất, nàng phải tin lời của ta a!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.