Tiểu Thất thấy đại phu nhân đuổi người ra ngoài, trong lòng thở phào
nhẹ nhõm, không nghĩ tới, vương gia tới thật đúng lúc, nếu như chậm thêm
một bước, sợ là sẽ phải gặp phải đại phiền toái.
Không lâu sau, chỉ thấy Trung Dũng vương gia mang theo vài người
tùy tòng đuổi tới, trong đó còn có Tiết thần y chữa trị cho Trịnh Tam lão
gia. Canh giờ này, nam tử trong nhà đều không có ở nhà, cũng chỉ có nữ
quyến ở đây. Có điều cảnh tượng này ngược lại cũng không quá phận hay
lúng túng, trước kia tới đây, Trung Dũng vương gia cũng rất ít cùng người
hàn huyên, chỉ nhìn qua Trịnh Tam Lang, hỏi Lâm thị về thân thể của ông
ta thì đã rời đi.
Mấy người nhà họ Trịnh thấy Trung Dũng vương gia đến, đều vi phúc
thỉnh an, ánh mắt Trung Dũng vương gia quét qua mấy người, dừng lại chỗ
Tiểu Thất một lát, lập tức nói: “Đều bắt đầu đi. Chớ có khách khí, ta nghe
Tiết thần y nói, Trịnh tiên sinh có chút chuyển biến tốt đẹp, tới xem hắn
một chút.”
Lâm thị vội vàng: “Vương gia bên này thỉnh.”
Trung Dũng vương gia gật đầu, ánh mắt lần nữa quét qua Tiểu Thất,
dẫn đầu đi ở phía trước, ông ta đã tới không ít lần, cũng biết Trịnh Tam
Lang là ở căn phòng nào.
Vương thị đi sau một chút, thì thầm với nha hoàn bên cạnh, “Nhìn cửa
cho kỹ, đừng để cho người chạy đi.”
Nha hoàn đáp dạ, sau nhanh chóng rời đi, mà Vương thị đi mau vài
bước, đuổi kịp mấy người.
Trung Dũng vương gia thấy tiểu nhà đầu xinh đẹp đi sau Lâm thị, mỉm
cười nói: “Nghe nói Thất tiểu thư đi An Hoa Tự cầu phúc. Không nghĩ
rằng, ngươi đã trở về. Thời gian qua ngược lại thực vui vẻ, một tháng chẳng
mấy chốc đã trôi qua.”