Vương thị nhíu mày: "Ngươi đây là làm chi."
Tĩnh Xu ủy khuất khóc, "Nương, ta thật là sợ, ta tìm hai lần đều không
có tìm được người, có lẽ, có lẽ nó thật sự là yêu tinh, là Đại Bạch biến
thành yêu tinh, nó là bị ta hại chết, nó nhất định sẽ tới tìm ta báo thù,
nương, làm sao bây giờ? Ngài nói làm sao bây giờ a, có yêu tinh muốn tới
tìm ta báo thù!"
Tĩnh Xu sợ run cầm cập.
Vương thị trách mắng: "Cái gì yêu tinh, giữa ban ngày, làm gì có yêu
tinh. Đừng nói những thứ kia, ta cũng không tin, sợ là Tiểu Thất nha đầu
chết tiệt kia vụng trộm ẩn giấu nam nhân thôi."
"Nhưng ngài tự mình lục soát đều không có tìm được a! Nếu quả có
một người như vậy, ngài vì cái gì tìm không được? Nhất định là Đại Bạch,
Đại Bạch thành tinh, nó cố ý làm ta sợ, nó muốn báo thù, là ta sai người
đánh chết nó. Nó nhất định là muốn tìm ta." Tĩnh Xu ôm Vương thị kêu la.
"Chát" Vương thị đánh một bạt tai vào mặt Tĩnh Xu, Tĩnh Xu ngây
người.
Vương thị ác ngoan nói: "Ngươi chỉ có chút tiền đồ này? Một con chó
mà dọa cho ngươi sợ đến như vậy. Ta thật đúng là cũng không tin, một con
chó sau khi chết có thể biến thành người, nếu thật là như vậy, như vậy còn
không loạn sao? Nói không chừng, Tiểu Thất chính là biết rõ ngươi bên
ngoài cửa sổ, cố ý hù dọa ngươi mới nói như vậy! Nha đầu chết tiệt kia đầu
óc cũng không tệ, ngươi đừng tưởng rằng nàng ta nhìn đơn thuần như bề
ngoài dễ khi dễ. Ngươi nha, đang yên đang lành lại bị nàng ta dọa sợ đến
như vậy, coi như là đánh giết một người thì sao chứ, huống chi là một con
chó. Ngươi là Lục tiểu thư Trịnh phủ, không phải là cô nương nhân gia tầm
thường. Có chút kiến thức cho ta."