ẲNG, ẲNG, PHU QUÂN LÀ TRUNG KHUYỂN - Trang 262

Thở dài một tiếng, bà nói: "Chuyện như vậy, là tiểu Lục làm không

đúng."

Tĩnh Xu ngẩng đầu cãi lại: "Tổ mẫu, là con chó kia trước..."

"Tĩnh Xu!" Vương thị thấp giọng cảnh cáo. Tĩnh Xu ngậm miệng.

Lão phu nhân hơi giận, "Đã làm sai chuyện không biết hối cải ngược

lại không ngừng nghĩ tới ngụy biện. Xác thực chỉ là một con chó mà thôi,
nhưng là ngươi làm đây là chuyện gì. Một cô nương gia, nên ôn nhu thiện
lương, mà không phải lãnh khốc vô tình như vậy, động chính là giết."

Tĩnh Xu cúi thấp đầu.

"Ngươi xem muội muội ngươi thương tâm thành dạng gì. Con chó này

là Tam thúc ngươi đưa cho Tiểu Thất, cho dù muốn xử trí, cũng không tới
phiên ngươi. Đánh chết chó lại không xử lý tốt, ngược lại còn vụng trộm
chôn ở hậu viện, là ai dạy ngươi làm điều này." Tầm mắt lão phu nhân rơi
vào trên người Vương thị, "Đều nói dạy nữ nhi không tốt đều là lỗi của
mẫu thân. Ta không yêu cầu các ngươi dạy khuê nữ thành như thục nữ
trong kinh, ta chỉ cầu xin bọn họ đừng nháo đến nháo đi, để cho người khác
chế giễu, các ngươi hiểu không?"

Vương thị cùng Lâm thị đều là sắc mặt ửng đỏ, liên tục xưng vâng.

"Các ngươi cũng từng là cô nương, nên biết rõ danh tiếng nặng đến

đâu. Nữ hài đang yên đang lành, các ngươi tại sao có thể dạy thành như
vậy. Chuyện như vậy, ta không muốn nhìn thấy nữa, các ngươi rõ ràng
chưa!"

"Biết rồi!"

"Được rồi, Tiểu Thất cũng đừng khóc. Lão Tam tức phụ, ngươi mang

nàng trở về, thật tốt khuyên nhủ, tiểu cô nương khó chịu cũng đúng. Về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.