Một nha hoàn áo xanh cười nói: "Bây giờ mấy đứa nhỏ đều là con
cưng, người lớn trong nhà nào dám để cho bọn họ đi bờ sông a, một khi rơi
xuống nước thì phải làm sao bây giờ! Bất quá ở chỗ này ngược lại tiện nghi
chúng ta, coi như là nhặt được việc vui."
Tiểu Đào cũng nở nụ cười, "Người ta chơi diều, các ngươi cao hứng
như vậy!"
"Trong ngày thường cũng không có chuyện này a, Tiểu Đào tỷ, Thất
tiểu thư không phải là bị bệnh sao? Không bằng để Thất tiểu thư cũng đi ra
ngồi một lát đi, xem diều một chút, tâm tình tốt lên, nói không chừng bệnh
sẽ lui."
Tiểu Đào vừa nghe, cảm thấy có vài phần đạo lý.
Nàng ta vội vã vào phòng, lúc này Tiểu Thất đang ở trong phòng nằm
nghiêng đọc sách, thấy Tiểu Đào vội vàng vào cửa, mỉm cười nói: "Làm
sao vậy?"
Tiểu Đào đáp: "Tiểu thư, bên ngoài có người chơi diều, ngài có muốn
ra đi xem một chút hay không? Ta xem a, nói ít cũng có mười mấy con
diều."
Tiểu Thất, "Các ngươi chơi đi! Ta không nhìn." Nàng cũng không có
tâm tình gì.
Tiểu Đào biết được tiểu thư hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Tiểu thư,
không phải là người trong phủ chúng ta thả, là bên ngoài, ta nghe tiểu lục
nói, hình như là mấy đứa nhóc ở ngoài tường chơi diều, mọi người cũng
chính là xem cái náo nhiệt."
Tiểu Thất kỳ quái nói: "Có người ở bên ngoài chơi diều sao? Vậy cũng
thật kì quái."