ANH BIẾT GIÓ TỪ ĐÂU TỚI - TẬP 2 - Trang 119

Còn phòng triển lãm là nơi để người xem trải lòng.

Cô cho những người tham quan một không gian yên tĩnh, để họ

không bị quấy rầy, không cần vội vã, tĩnh tâm xem một triển lãm
hoàn chỉnh, sau khi về lại tuyên truyền rộng rãi về những chấn
động trong lòng mình.

Đây mới là điều cô muốn.

Khắp nơi đều có người, nhưng cô lại nhìn thấy hiệu quả trong

phòng triển lãm vắng vẻ yên tĩnh.

Bất cứ lúc nào phòng triển lãm đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức

mỗi người đều có thể nghe thấy tiếng tim mình đập khi xem từng
bức ảnh.

Còn Trình Ca, cô thích đi xem ảnh một mình vào cuối mỗi ngày

mở cửa, thỉnh thoảng mới có một nhóm người xem, xung quanh lặng
yên không tiếng động.

Trong chuyến đi này cô đã dùng đến tất cả các loại máy ảnh và

ống kính mang theo. Cô không chuyển những bức ảnh mình chụp
thành ảnh đen trắng để có ý tạo ra cảm giác nặng nề, vì bản thân
miền hoang dã đã quá đủ mênh mang. Ảnh kỹ thuật số của cô
không bao giờ xử lý hậu kỳ và dùng Photoshop, ảnh phim thì tự mình
tráng rửa, đây là thói quen của cô và cha cô.

Những bức ảnh lần này được cô kể lại như một câu chuyện.

Bên góc mỗi bức ảnh đều có vài hàng chữ chú thích.

Như bức ảnh Ni Mã dựng lều, xấu hổ né tránh ống kính.

“Đội viên Tang Ương Ni Mã, tiếng Tây Tạng có nghĩa là mặt trời.

Tuổi nhỏ nhất, hay thẹn thùng, khi nói chuyện với phụ nữ sẽ đỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.