ANH CHỈ MUỐN NẮM TAY EM THÔI - Trang 37

Cô quét cái nhìn qua khung cảnh lốm đốm tuyết. Không có bàn picnic. Nói
đúng hơn, chẳng có gì ngoài tự nhiên. Đất. Đá. Cây cối, “Đây à? Ta đang ở
đâu đây chứ. Chỗ này cách khu nhà nghỉ bao xa?”

“Tính theo đường chim bay thì không xa lắm, nhưng tôi khuyên cô không
nên cuốc bộ, trừ phi cô là tay leo núi dày dạn. Ở đây địa hình không đẹp
đâu”.

Cô không phải là người ưa dã ngoại. Cô đẩy cửa xe bật mở, lập tức khí lạnh
ùa vào, làm cô run rẩy, “Chắc ăn ở trong xe thôi”.

“Yếu thê!” Sau khi buông lời chê đầy thách thức, anh trèo xuống, đi vòng ra
phía sau, lấy ra một cái ba lô to sụ rồi xốc lên vai. Cô sụp chiếc mũ lên đầu,
xong cũng đi theo.

Lúc cô đến bên cạnh, anh quẳng sang một chiếc mền màu xanh, “Có vác
được thứ này không?”

“Có”. Chắc phải quấn nó quanh người thôi.

Sau khi khóa chiếc Jeep xong xuôi, anh đi theo một lối mòn gần như nằm
khuất giữa những cây bách xù lấp xấp. Sabrina nặng nề bước phía sau, hít
hà bầu không khí trong nhưng sắc lạnh. Và rồi cô nhận ra mùi hương của
Gavin cũng thế này. Đầy mùi trà xanh, mùi đất và nắng ấm. Thật chẳng
giống một tay thành phố chút nào.

“Nhớ để ý đường đi đấy”. Anh ngoái lai nói khi mặt đất bắt đầu dốc dần
lên, “Có cần giúp một tay không?”

“Tôi tự lo được”. Đã lâu lắm rồi cô không đi bộ - từ tận mùa hè trước khi cô
bỏ nhà rồi tự ý kết hôn. Hồi đó ông vẫn còn đủ sức đưa cô đi tham quan
vùng núi quanh Aspen, đôi khi dùng ngựa, nhưng thường là cuốc bộ. Khi
quán vãn khách bà nội vẫn thường đi cùng hai người. Những ngày tháng
thảnh thơi đó là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Sabrina.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.