ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 484

“Cứ như là em cầu hôn anh vậy!”

Sau đó, hai người đưa nhau tới bệnh viện, sổ khám bệnh trong tay Trần

Kiều, Cốc Tử căng thẳng tới mức chẳng dám xem, bác sĩ kê cho cô một ít
thuốc về uống. Buổi tối, Cốc Tử trằn trọc mãi không ngủ được, Trần Kiều
cũng xoay qua xoay lại hồi lâu nhưng cả hai đều không nói gì.

Một lúc lâu sau, khi Cốc Tử đã lơ mơ ngủ rồi thì loáng thoáng thấy Trần

Kiều nắm lấy tay cô thì thầm, “Cơ hội của mình rất lớn em ạ, em đừng lo,
mọi việc sẽ tốt cả thôi.”

Cốc Tử thở phào nhẹ nhõm nhưng vờ như đã ngủ, không trả lời anh rồi

thiếp vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Dạo này Trần Kiều ham muốn nhiều hơn, sáng nào anh cũng quấn lấy cô

đòi hỏi này nọ, Cốc Tử đành phải dùng tay giải quyết cho anh, Trần Kiều
vừa hưởng thụ vừa hưng phấn nói với cô, “Em ngày càng điêu luyện, dễ
chịu quá…”

“Ờ…” Mấy chuyện này vốn là Cốc Tử học trên mấy diễn đàn rồi luyện

nhưng cô ngại không nói với anh, nếu không anh sẽ lại vòi vĩnh nhiều hơn
trong khi bản thân Cốc Tử lại không mấy hứng thú với việc này cho lắm.

Đến một hôm, hai tay Cốc Tử tự nhiên nhức mỏi lạ thường, cô đuổi Trần

Kiều sang ngủ ở phòng khách bên cạnh, còn mắng yêu anh, “Khách tới trọ
mà dám sàm sỡ chủ nhà, xì…”

Cuộc sống của họ lúc này giống như quay về lúc trước khi kết hôn, mỗi

người ngủ một phòng, Trần Kiều cũng không phản đối gì cả, những lúc ôm
cô anh luôn thấy thèm thuồng, ham muốn dâng lên mạnh mẽ, nhưng lúc
không được ở bên cô, tuy rằng rất nhớ nhưng ham muốn cũng giảm xuống
đôi chút, không khiến anh tới mức khó chịu quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.