ÁNH DƯƠNG SOI LỐI
Khâm Điểm Phế Sài
www.dtv-ebook.com
Chương 20
Khương Dương ngồi trên motor, ngẩn người một lúc mới khởi động xe.
Tại sao anh phải rời đi chứ, suy cho cùng là cảm thấy phiền toái, hay là
trong lòng cho rằng không thể thắng nổi người đàn ông kia? Anh nhanh
chóng gạt phăng vế sau đi, chưa tranh đấu mà đã nhận thua không phải là
không cách của anh. Cho dù có tự bào chữa cho mình như vậy đi chăng
nữa, nhưng cảm giác nặng trịch trong đầu vẫn không cách nào ngó lơ được.
Khương Dương về chỗ cũ, thời gian còn quá sớm, Lương Chính vẫn
chưa dọn sạp, một mình anh về đây không biết để làm gì.
Nhưng lúc anh đậu xe, mới phát hiện không chỉ có một mình mình.
Một bóng người cường tráng đi ra từ góc phòng, áp sát trước mặt
Khương Dương.
Khương Dương đang phủ túi che mưa lên xe, đuôi mắt trông thấy người
nọ thì hai tay khựng lại, rồi tiếp tục việc làm.
Người bên cạnh hít thở sâu, có vẻ như đang cố nén lửa giận.
Khương Dương làm như mới phát hiện ra anh ta, đứng thẳng người, liếc
mắt nói: "Làm gì?" Dáng vẻ ấy không khác gì kẻ trộm tái phạm bị cảnh sát
bắt được.
"Đến nơi khác nói chuyện đi." Quách Dược chỉ vào chỗ sâu trong con
hẻm ở đó có mảnh đất đang được xây một nửa, nền móng đã hoàn tất,