Hạ Nguyệt thấy cô như gặp bồ tát cứu thế, "Trời ơi chị Nhã, cuối cùng
chị cũng về rồi."
Hứa Liên Nhã nhìn trái ngó phải, một nơi be bé thế này không giấu nổi
ai, "Chu Khải Quân đâu?"
"Vừa định nói đây, sáng nay anh ấy gọi điện đến, nói xin nghỉ phép ba
ngày."
"Có nói xin nghỉ làm gì không? Cũng không thấy cậu ta gọi cho chị." Cô
lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lại nói thêm "À, điện thoại chị hết pin..."
"Không có, chỉ nói có chuyện gấp cần xin nghỉ." Hạ Nguyệt nói.
"Em xác định là chính cậu ta gọi đến chứ?"
Hạ Nguyệt khó hiểu nhíu mày, "Đúng mà, số của anh ấy, giọng cũng
nghe giống."
"Được rồi." Hứa Liên Nhã cũng không giải quyết gì với cậu ta lúc này
được, lấy sạc cắm vào điện thoại, "Sáng nay em vất vả rồi."
Hạ Nguyệt nói không có việc gì, cũng may không có lịch phẫu thuật nào
vào buổi sáng.
Thiếu một người giúp sức, ba ngày nay Hứa Liên Nhã mệt đến ngất ngư.
Lúc trước Chu Khải Quân trực đêm chiếm đa số, nhưng buổi tối sáu giờ
đến mười giờ Hứa Liên Nhã còn đang ở đó, chí ít vẫn có người thay phiên
nhau trong tiệm.
Đến ngày thứ tư, vẫn không thấy bóng dáng Chu Khải Quân, cũng không
có lấy một cuộc gọi nào. Cô và Hạ Nguyệt gọi cho cậu ta rất nhiều lần,
nhưng chỉ toàn tiếng máy bận, trong lòng Hứa Liên Nhã dâng lên bất an.
Hứa Liên Nhã đặt điện thoại xuống, sửa sang túi áo, chuẩn bị ra ngoài.