ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 64

Hứa Liên Nhã hất cằm với cô gái xăm mày, "Chị tránh sang một bên đi,

cẩn thận lây bệnh chó người ta."

Mở túi sợi dệt PE ra, quả nhiên xuất hiện một chú chó lông vàng có thể

bắt gặp bất cứ lúc nào ở nông thôn, lông rũ cụp xuống như thắt lại, tai bị cắt
nứt một khe. Cô gái xăm mày xẹp hết tâm tình ôm chó lùi ra một bên.

Chú chó vàng ủ rũ nằm trong túi, hai mắt long lanh vô tội, chân trái đằng

trước được cố định giữa hai tấm ván gỗ.

Hứa Liên Nhã hỏi: "Bị thương lúc nào?"

"Tôi cũng không biết." Bù nhìn có chút bất đắc dĩ, "Ngày nào nó cũng

chạy ra ngoài chơi, đến tối sẽ về, lần này lại chạy đi mất hai ngày, đến khi
tôi tìm được nó thì đã thành ra thế này rồi."

Hứa Liên Nhã tháo sợi dây cột quanh tấm ván ra, để lộ vết thương dữ

dằn, máu đã ngưng tụ thành những vết máu vô cùng bẩn, mùi tanh hôi bốc
ra.

"Nghiêm trọng quá." Hứa Liên Nhã nhíu mày, "Cụ thể phải chụp phim

mới có thể xác định được, trước tiên tôi tính tổng chi phí cho anh đã, để
chữa khỏi hoàn toàn có thể cần ít nhất là hai ngàn."

Bù nhìn sững sờ một lúc, do dự nói: "Hai ngàn à..."

"Đúng thế."

"Nhưng tôi không thể lập tức đào ra được nhiều tiền như thế..." Bù nhìn

xấu hổ nói chậm lại, xoa hai tay, "Có thể gửi trước một ít được không? Bác
sĩ, tôi không phải quỵt nợ đâu, nó nhất định phải chữa rồi, nhưng tiền thuốc
liệu có thể... trả từng đợt không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.