Dostoevsky
Anh em nhà Caramazov
Dịch giả: Phạm Mạnh Hùng
Chương 4
Nỗi khổ tâm thứ hai
- Ông không thể tin được rằng ông đã khích lệ chúng tôi đến mức nào đâu,
ông Dmitri Fedorovich ạ, là bởi ông sẵn lòng… - Nikolai Parfenovich nói,
cặp mắt to, lỗi màu xám nhạt, cận thị nặng mà trước đó một lát ông ta vừa
bỏ kính ra sáng lên một vẻ long lanh thích thú. - ông vừa nói một cách có lý
về việc chúng ta phải tin cậy lẫn nhau, như thế này, nếu như người bị tình
nghĩ thực sự mong muốn, hy vọng và có thể bào chữa cho mình. Về phần
chúng tôi, chúng tôi sẽ dùng tất cả những gì tuỳ thuộc vào chúng tôi, chính
ông đã có thể thấy chúng tôi tiến hành công việc như thế nào… Ông tán
thành chứ, ông Ippolit Kirinlovich? - ông ta nói với viên biện lý.
- Ô tất nhiên rồi. - Viên biện lý đồng ý, tuy có hơi khô khan so với sự hăm
hở của Nikolai Parfenovich.
Xin lưu ý một điều để từ nay về sau khỏi nhắc lại nữa: Nikolai Parfenovich
mới đến vùng chúng tôi, ngay từ khi mới đến, ông ta đã cảm thấy ông biện
lý Ippolit Kirinlovich đáng kính trọng lạ thường, thậm chí là hai người ý
hợp tâm đầu với nhau. Ông ta gần như là người duy nhất tin chắc rằng
Ippolit Kirinlovich có tài thấu hiểu tâm lý và tài hùng biện phi thường mà
"không được cất nhắc xứng đáng", ông hoàn toàn tin rằng viên biện lý bị
đối xử bất công. Ông ta đã được nghe nói về viên biện lý từ hồi ở Peterburg
kia. Về phần mình viên dự thẩm trẻ tuổi cũng là người duy nhất trên cõi thế
gian này mà viên biện lý "bị đối xử bất công" của chúng ta thành thật yêu
mến. Trên đường đến đây, họ đã kịp thoả thuận và giao hẹn với nhau một
đôi điều về công việc sắp tới và bây giờ, ngồi bên bàn, đầu óc nhạy bén của
Nikolai Parfenovich chớp được và hiểu ngay từng chỉ dẫn, từng diễn biến