ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 122

nổi, anh quay lại xem Liza có nhìn anh không, và anh thấy Liza nhoài hẳn
ra khỏi ghế bành, gập người xuống nhìn anh từ phía bên, gắng chờ anh lại
nhìn cô. Bắt được cái nhìn của anh, cô cười phá lên đến nỗi trưởng lão cũng
không nén nồi:

- Cô bé tinh nghịch kia, sao con cứ làm cho anh ấy xấu hổ vậy?

Bỗng nhiên, hoàn toàn bất ngờ. Liza đỏ mặt, mắt lóe lên, mặt trở nên hết
sức nghiêm trang, và cô bỗng nói liến thoắng, nóng nảy, giọng oán trách sôi
nổi, phẫn uất:

- Thế tại sao anh ấy quên hết cả? Hồi con còn bé, anh ấy vẫn bế con, con
chơi đùa với anh ấy. Chính anh ấy dạy con đọc, Cha có biết không? Hai
năm trước, khi chia tay, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ không bao giờ quên, rằng
chúng con mãi mãi là bạn, mãi mãi, mãi mãi. Thế mà bây giờ bỗng nhiên
anh ấy sợ con, con ăn thịt anh ấy chắc? Tại sao anh ấy không muốn đến gần
con, tại sao anh ấy không nói chuyện với con? Tại sao anh ấy không muốn
đến nhà con. Đâu phải Cha không cho anh ấy đi: anh ấy vẫn đi khắp mọi
nơi, con biết mà. Con mời anh ấy đến thì không tiện, chính anh ấy phải nhớ
ra trước lên, nếu như anh ấy chưa quên. Ồ không, bây giờ anh ấy đang tu để
cứu rỗi linh hồn mà? Sao Cha lại cho anh ấy mặc bộ áo thầy tu dài lượt
thượt thế kia… chạy thì ngã mất…


Không nén được, đột nhiên, cô bưng mặt và phá lên cười, tràng cười dài
mãnh liệt, không ra tiếng, nóng nảy, run bắn lên.


Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.