ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 156

bỗng thấy đau nhói trong tim và anh dửng phắt lại: bên tai anh dường như
lại vang lên rõ mồn một lời trưởng lão đoán trước rằng Cha sắp từ giã cõi
đời đến nơi rồi. Trưởng lão đã nói trước, mà lại nói đích xác như vậy thì
việc đó ắt phải xảy ra. Aliosa tin thầy một cách thiêng liêng. Nhưng liệu
thầy anh sẽ ra sao, có thể nào anh sẽ không được nhìn thấy thầy, nghe thầy
nói nữa? Và anh sẽ đi đâu? Thầy bảo anh không được khóc và phải đi khỏi
tu viện.


Trời ơi! Đã lâu rồi Aliosa không hề cảm thấy buồn như thế. Anh đi nhanh
qua khoảng rừng ngăn cách tu xá và tu viện, và không chịu đựng nổi những
ý nghĩ đè trĩu trong tâm tư, anh nhìn những cây thông cổ thụ hai bên con
đường rừng. Đoạn đường không dài, chừng năm trăm bước, không hơn.
Giờ này không thể gặp ai, nhưng bất đồ ở khúc quanh đầu bên anh thấy
Rakitin. Anh ta đang đón đợi ai.

- Anh đợi tôi không? - Đến chỗ anh ta, Aliosa hỏi.

- Chính thế, - Rakitin nhếch mép cười. - Anh đang vội đến Cha viện
trưởng. Tôi biết, Cha mời khách dùng bữa mà. Từ hồi Cha tiếp đón Đức
Giám mục và tướng Pakhatov đến nay, anh nhớ chứ chưa hề có bữa đãi
khách nào như thế. Tôi sẽ không đến đâu, còn anh đi đi, anh sẽ bưng bê
món ăn. Này, Alecxei, hãy cho tôi biết điều này: giấc mơ ấy có ý nghĩa gì?
Tôi muốn hỏi anh điều ấy đấy.

- Giấc mơ nào kia?

- Cái cúi lạy sát đất trước Dmitri Fedorovich nhà anh ấy mà. Mà lại rập trán
xuống nữa chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.