ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 200

- Khoan, chú biết điều đó mà. Tôi thấy rằng chú hiểu hết ngay tức thì.
Nhưng chú đừng nói gì, đừng nói gì vội, đừng thương hại và đừng khóc!

Dmitri Fedorovich đứng dậy, nghĩ ngợi và đặt một ngón tay lên trán.

- Nàng mời chú đến, nàng gửi cho chú một lá thư hay nhắn nhe gì đó, vì thế
chú mới đến, không thì chú đến làm gì?

- Thư đây. Aliosa lấy lá thư ở trong nói. Mitia lướt mắt đọc nhanh.

- Và chú đi tắt lối sau! Tạ ơn thần linh đã xui khiến chú đi lối sân sau, vì
thế bất đồ chú chạm trán với tôi, như con cá vàng rơi vào tay lão già đánh
cá ngu độn trong truyện cổ tích(4). Này nghe đây Aliosa, nghe đây, chú em.
Bây giờ tôi định nói hết đấy. Bởi vì cũng phải nói với người nào chứ. Tôi
đã nói với thiên thần trên trời rồi; nhưng phải nói cả với thiên thần dưới đất
nữa. Chú là thiên thần dưới đất. Chú sẽ nghe cho hết, chú sẽ phán xét, và
chú sẽ tha thứ… Mà tôi lại cần một người cao quý nhất tha thứ cho tôi. Này
chú ạ, nếu có hai người bỗng nhiên bứt khỏi tất cả những gì là trần tục và
bay vào cõi siêu phàm, hay ít ra là một trong hai người và trước khi bay đi
biệt tích hay lìa đời, người đó đến nói với người kia: hãy làm cho tôi điều
này điều nọ, những điều như thế người ta không bao giờ cầu xin, mà chỉ khi
sắp chết mới có thể nói ra được, vậy thì người kia lẽ nào lại không làm…
nếu như đấy là người bạn, người em?

- Tôi sẽ làm, nhưng anh nói rõ đấy là việc gì đi và nói nhanh lên. - Aliosa
nói. - Nói nhanh lên…

- Hừm. Đừng vội, Aliosa ạ, chú vội vã và lo lắng. Bây giờ không cần gì
phải vội. Bây giờ thế giới đi ra con đường mới rồi. ói chao, Aliosa, tiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.