Không phải là tôi sợ anh sẽ tố cáo tôi (tôi không hề có ý nghĩ ấy), nhưng tôi
nghĩ: "Nếu ta không tự tố cáo thì ta còn mặt mũi nào nhìn thấy hắn?" Dù
anh ở tận cùng trời cuối đất nhưng còn sống thì tôi còn không thể chịu nổi
khi nghĩ rằng anh vẫn đang sống, anh biết hết và kết tội tôi. Tôi căm thù
anh, tuồng như anh là nguyên nhân gây ra mọi sự và tất cả là tại anh. Tôi
trở lại nhà anh, tôi nhớ trên bàn anh vẫn có con dao găm. Tôi ngồi và bảo
anh ngồi xuống, tôi nghĩ suốt một phút. Nếu như tôi giết anh thì đằng nào
tôi cũng đi đời về tội giết người ấy, cho dù không thú nhận tội trước đây.
Nhưng lúc ấy tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ấy và không muốn nghĩ
đến. Tôi chỉ căm thù và muốn thẳng tay trả thù anh về mọi chuyện. Nhưng
Chúa Trời của tôi đã thấy con quỷ trong tim tôi. Tuy nhiên, anh nên biết
chưa bao giờ anh gần cái chết như lúc ấy.
Một tuần sau ông chết. Cả thành phố đi đưa ông đến tận huyệt. Tổng linh
mục đọc lời điếu thấm thía. Người ta thương tiếc ông mắc bệnh thiệt đời.
Cả thành phố chống lại tôi khi mai táng ông, thậm chí người ta không tiếp
tôi nữa. Của đáng tội, một số người thoạt đầu thì ít thôi, rồi càng về sau
càng nhiều hơn, bắt đầu tin nhưng điều ông thú nhận là thực và họ bắt đầu
năng đến thăm tôi và hỏi han với thái độ hết sức tò mò và vui sướng: bởi vì
người ta bao giờ cũng thích bậc công chính sa ngã và bị ô nhục. Nhưng tôi
im lặng, ít lâu sau tôi rời bỏ hẳn thành phố ấy, năm tháng sau tôi đã xứng
đáng được Chúa Trời dẫn lên con đường vững chắc và huy hoàng, tôi cảm
tạ ngón tay vô hình đã chỉ cho tôi thấy rõ con đường ấy. Còn về Mikhail, kẻ
tôi tớ đã từng đau khổ nhiều của Chúa thì cho đến nay, hàng ngày tôi vẫn
nhắc đến khi cầu nguyện.