nàng! - Chàng bỗng gào vang khắp phòng, cúi chào, quay ngoắt đi và sải
dài bước như ban nãy, vội vả đi ra cửa, không hề ngoái lại. Chàng hoan hỉ
đến run lên. "Mọi chuyện hỏng cả rồi, thế mà thần hộ mệnh đã cứu ta. -
Chàng nghĩ thầm. - Một người kinh doanh như ông già này (một ông già tu
mực cao quý và phong thái mới đường bệ làm sao) mà đã vạch đường chỉ
lối thì… đương nhiên đó là con đường chắc ăn. Phải vút đi ngay thôi. Đêm
nay ta sẽ trở về, đêm nay ta sẽ trở về, sẽ thành công thôi. Lẽ nào ông già lại
chơi xỏ ta?". Mitia thốt lên khi bước vào phòng mình, cố nhiên trí óc chàng
không thể nghĩ khác được: hoặc đấy là lời khuyên xác đáng (của một nhà
kinh doanh như thế), am hiểu công việc, biết rõ tay Liagavyi ấy (cái họ kỳ
lạ!) hoặc là ông già chơi xỏ chàng! Hỡi ôi, ý nghĩ sau cùng này mới đúng.
Sau này, mãi về sau, khi thảm hoạ đã xảy ra, ông già Xamxonov mới vừa
cười vừa thú nhận là ông ta chơi xỏ "viên đại uý" ông ta là con người độc
ác, lạnh lùng, hay giễu cợt và có những ác cảm bệnh hoạn. Phải chăng vẻ
hân hoan của viên đại uý hay niềm tin ngu ngốc của "gã bán trời không văn
tự" cho rằng Xamxonov, có thể bị dụ hoặc bởi cái trò phi lý như "kế hoạch"
của gã, hay sự ghen tuông của ông già về Grusenka ("thằng lỏi" này nhân
danh nàng đến đưa ra lý do như thế để xoay tiền) - tôi không biết lý do gì
đã thôi thúc ông già, nhưng lúc mà Mitia đứng trước ông ta, cảm thấy chân
tay bủn rủn và ngơ ngẩn kêu lên rằng thế là chết mình rồi thì chính lúc ấy
ông già nhìn chàng với vẻ độc ác vô cùng và nghĩ ra cách chơi xỏ chàng.
Mitia đi khỏi, Kuzma Kuzmir giận tái người quay lại bảo con trai phải làm
sao từ nay không còn thấy bóng vía thằng khốn khó ấy nữa, cấm cửa hắn,
nếu không thì…
Lão không nói hết câu doạ dẫm, những người con trai mặc dù đã nhiều lần
thấy lão nổi cơn lôi đình: cũng vẫn giật mình khiếp sợ. Suốt một giờ sau lão
già vẫn run lên vì giận, đến tối lão phát ốm và cho đi mời "thầy lang".