- Anh để lên bàn… chính tay anh… nó ba kìa. Anh quên à? Với anh tiền
đúng là như rác hoặc như nước. Súng của anh đây. Lạ thật, mới lúc hơn
năm giờ anh còn đem cầm mấy khẩu súng lấy mười rúp, vậy mà bây giờ
anh có hàng ngàn đồng. Có dễ đến hai ba ngàn chắc?
- Có lẽ là ba. - Mitia bật cười nhét tiền vào túi quần bên.
- Để thế dễ mất lắm. Anh tìm được mỏ vàng chắc?
- Mỏ ư? Mỏ vàng! - Mitia gào tướng lên và cười sằng sặc, - Perkhotin, anh
có muốn đi tìm mỏ không? Ở đây có một quý bà sẽ phóng tay cho anh ngay
ba ngàn rúp, miễn là anh chịu đi tìm mỏ. Bà ta đã phóng tay cho tôi, bà ta
thích đào mỏ lắm! Anh biết bà Khokhlakova chứ?
- Tôi không quen, nhưng có nghe nói và đã nhìn thấy bà ta. Bà ấy cho anh
ba ngàn ư? Dám phóng tay như vậy ư? - Petr Ilych nhìn với vẻ ngờ vực.
- Này anh ạ, ngày mai khi mặt trời lên, khi Fobut(1) vĩnh viễn trẻ bay lên
ngợi ca Chúa Trời, anh hãy đến bà Khokhlakova và hỏi bà ta: có phải bà ta
đã cho tôi ba ngàn đồng không? Hãy hỏi xem.
- Tôi không biết mối quan hệ của ông với bà ta… nếu ông nói chắc như thế
thì đúng là bà ta đã cho ông… Bây giờ ông sụ tiền như vậy thì hẳn là ông
không đi Sibir, mà dùng ba ngàn đồng ấy.… Hỏi thật, ông đi đâu bây giờ?
- Đi Mokroe.
- Đi Mokroe à? Đêm hôm thế này!