ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 676

- Viên đạn, thật là vớ vẩn! Tôi muốn sống, tôi yêu cuộc sống! Anh nên biết
như thế. Tôi yêu Fobut tóc vàng và ánh sáng nóng rực của thần… Petr
Ilych, anh có biết lánh mình đi không?

- Lánh mình thế nào kia?

- Nhường đường. Nhường đường cho người mà ta yêu và cho kẻ ta thù
ghét. Để cho cái ta căm ghét trở thành cái đáng yêu - nhường đường như
thế đấy! Và nói với họ: Chúa ở cùng các người, cứ đi đi, đi qua đi, còn
tôi…

- Còn anh thì sao?

- Thôi đủ rồi, ta đi đi.

- Thế là tôi sẽ nói cho một người nào đó biết, - Petr Ilych nhìn Mitia, - để
ngăn không cho anh đến đấy. Bây giờ anh đến Mokroe đế làm gì?

Ở đấy có một người phụ nữ, một người phụ nữ, với anh như thế là đủ rồi
đấy, Petr Ilych, thôi đi!

- Này anh, tuy anh là người mọi rợ, nhưng trước nay tôi vẫn thích anh… vì
thế tôi lo lắng.

- Cảm ơn người anh em. Tôi mọi rợ, anh nói thế. Những kẻ mọi rợ, mọi rợ!
Tôi chỉ nhắc đi nhắc lại một điều: những kẻ mọi rợ, mọi rợ!

Misa hấp tấp bước vào với một tập tiền lẻ và trình lại rằng ở cửa hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.