ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 699

rượu mùi.

Khoan đã, Trifon Borisovich, khoan, bạn thân mến, rồi tôi sẽ quyết định.
Bây giờ hay trả lời điều quan trọng nhất: ở đây có bọn Zigan không?

- Bây giờ chẳng nghe ai nói đến bọn ấy nữa, ông Dmitri Fedorovich ạ, các
quan trên đã đuổi họ đi hết rồi, nhưng bọn Do Thái thì có đấy, họ chơi đàn
ximbalum và violon, họ ở Rogiodexvenskaia, có thể cho đi gọi ngay bây
giờ họ sẽ đến.

- Cho gọi ngay đi, nhất định rồi! - Mitia reo lên. - Gọi cả bọn con gái như
lần trước ấy, nhất là Marfa, cả Xtepanida, Arina nữa. Hai trăm rúp cho ban
đồng ca!

- Với số tiền như thế tôi có thể đánh thức cả làng dậy, mặc dù bây giờ đã
ngủ li bì. Nhưng cậu Dmitri Fedorovich ơi, có đáng phí tiền như thế cho
bọn mugich ở đây không, hay cả bọn con hát nữa? Vung ra một khoản tiền
như thế cho một lũ hèn hạ và thô lỗ dường ấy! Bọn nông dân của chúng tôi
đâu có đáng hút xì gà, vậy mà cậu lại cho chúng hút. Bây giờ người chúng
bốc mùi xì gà hôi xì, quân ăn cướp ấy. Còn bọn con gái, cả lũ chúng nó đều
đầy chấy rận. Thôi để tôi dựng mấy con gái của tôi dậy, khỏi phải tiền nong
gì hết, chứ đừng nói đến khoản lớn như vậy, chúng nó vừa mới đi nằm, tôi
sẽ đá lưng chúng bắt chúng hát cho cậu nghe. Lần trước cậu đã cho bọn
mugich uống sâm banh, ôi cha cha!

Trifon Borisovich tiếc cho Mitia thật là dại: hồi ấy chính y đã thủ được của
chàng sáu chai sâm banh, lại nhặt được dưới gầm bàn thờ một trăm rúp và
nắm chặt trong tay. Thế là y lấy được tờ giấy bạc đó.

Trifon Borisovich, lần ấy tôi đã xài ở đây hơn một ngàn rúp. Ông nhớ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.