Nhưng, có một lần nàng gọi anh đến, xem ra có vẻ băn khoăn lo lắng.
- Vì sao anh buồn? Em thấy là anh buồn… Không, em thấy chứ. - Nàng
nói, nhìn chằm chằm vào mắt chàng bằng cái nhìn sắc sảo. - Tuy anh ôm
hôn mấy tay nông dân và gào thét, nhưng em nhìn thấy một điều gì. Không,
anh vui chơi đi, em vui, vậy thì anh cứ vui chơi đi… Ở đây em yêu mến
một người, anh có đoán được ai không?… Đấy, nhìn kìa: chú bé của em đã
ngủ gục, say rồi, anh ta là người chân tình.
Nàng nói về Kanganov: anh ta quả thực đã say, ngủ ngồi ngay trên đi văng.
Anh ta ngủ thiếp không phải chỉ vì đã ngấm hơi men, không hiểu vì sao anh
ta bỗng cảm thấy rất buồn, hay như anh ta nói, anh ta "chán ngán". Tiếng
hát của các cô ả rốt cuộc làm anh ngấy hết sức, càng nốc rượu vào thì lời ca
tiếng hát của họ càng dần dần trở nên tục tĩu, phóng đãng. Cả điệu vũ của
họ cũng thế: hai cô ả hoá trang thành gấu, còn Xtepanida, một cô ả linh lợi,
tay cầm gậy, điều khiển họ "làm trò" cho khách xem.
"Vui lên, Maria, - cô ả quát lên, - không thì ăn gậy!". Hai con gấu nằm vật
xuống sàn, coi rất thô bỉ, khiến cho đám đàn ông đàn bà đủ hạng tụ tập ở
đây cười ầm lên. "Mặc cho họ vui, mặc cho họ vui, - Grusenka nói với
giọng bề trên, vẻ mặt hết sức vui sướng. - Có được một ngày như thế này
thì sao không vui lên nhỉ?" Kanganov thì coi bộ như bị thứ gì nhơ bẩn vấy
vào người.
"Nhơ nhuốc quá tất cả những thứ tiện dân ấy, - anh ta nói, bỏ đi nơi khác, -
đấy là những trò chơi xuân của họ, khi họ thức suốt đêm hè chờ mặt trời
mọc!". Nhưng anh ta đặc biệt ghét một bài hát "mới" có đoạn điệp khúc
khoái hoạt theo điệu vũ về một gã quý tộc đi thử các cô gái: