Lời nói hết sức dứt khoát. Nikolai Parfenovich, không nài nữa, nhưng qua
ánh mắt của Ippolit Kirinlovich viên dự thẩm thấy ngay rằng ông biện lý
vẫn chưa mất hy vọng.
Ít ra ông cũng có thể cho chúng tôi biết điều này chứ: khi ông đến nhà ông
Perkhotin, ông cầm trong tay bao nhiêu tiền, cụ thể là bao nhiêu rúp?
- Tôi không thể nói ra điều đó.
- Hình như ông có nói với ông Perkhotin về số tiền ba ngàn rúp do bà
Khokhlakova đưa cho ông phải không?
- Có lẽ thế. Thôi đủ rồi, các ông ạ, tôi sẽ không nói là bao nhiêu tiền.
- Nếu vậy thì ông chịu khó kể lại cho chúng tôi rõ ông đã đi đến đây như
thế nào và tất cả những việc ông làm sau khi đến đây chứ?
- Ồ, về chuyện đó thì ông cứ hỏi tất cả những người ở đây. Nhưng có lẽ tôi
sẽ kể với các ông.
Chàng thuật lại, nhưng chúng tôi sẽ không ghi lại ở đây những điều chàng
kể. Chàng kể một cách khô khan qua quít. Chàng hoàn toàn không nói về
tâm trạng hoan hỉ yêu đương của mình. Tuy nhiên chàng kể về việc quyết
tâm tự sát đã tan biến như thế nào, do "những nhân tố mới". Chàng kể mà
không nói rõ lý do, không đi vào chi tiết. Vả chăng, các nhân viên điều tra
lần này cũng không làm chàng lo ngại lắm: rõ ràng đối với họ bây giờ, đấy
không phải là điểm chính.