Cảnh sát trưởng xen vào, một lần nữa nhắc lại rằng người bị hỏi cung có
quyền không trả lời các câu hỏi, nếu cho rằng điều đó có lợi nhất cho mình
v.v…, nhưng im lặng như vậy, kẻ bị tình nghi có thể tự làm hại mình, nhất
là khi các câu hỏi có tầm quan trọng như thế…
- Vân vân và vân vân, thưa các ông! Thôi, trước kia tôi cũng được nghe
những lời răn dạy như thế rồi! - Mitia lại ngắt lời. - Chính tôi cũng hiểu
việc này quan trọng như thế nào, mà đây lại là điểm trọng yếu, nhưng
dùsao tôi cũng không nói.
- Chúng tôi thì chẳng làm sao, đây không phải là vụ án về chúng tôi, mà là
vụ việc của ông, ông tự làm hại mình. - Nikolai Parfenovich nhận xét một
cách nóng nảy.
- Này các ông, miễn đùa đi nhé, - Mitia ngước mắt lên và nhìn cả hai người
với vẻ cứng cỏi. - Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy rằng chúng ta cụng trán ở
điểm này. Nhưng ban nãy, khi tôi bắt đầu trình bày, mọi việc như trong
sương mù, tất cả đều bồng bềnh, thậm chí tôi chất phác đến mức đã đề nghị
"chúng ta nên có sự tin cậy lẫn nhau". Bây giờ chính tôi thấy rằng không
thể có sự tin cậy ấy được bởi vì dù thế nào chúng ta cũng sẽ đi đến bức
tường ngăn đáng nguyền rủa ấy! Ta đã đến chỗ ấy rồi đấy! Không thể được,
thế là chấm dứt! Tuy vậy tôi không trách các ông đâu, các ông không thể
tin lời tôi nói, tôi hiểu chứ!
Chàng im lặng một cách ảo não.
- Nhưng dù vẫn quyết không nói ra điều trọng yếu nhất, ông có thể cho
chúng tôi biết điều này, dẫu chỉ là tiếp sức xa xôi mập mờ được không: