là con Bọ dừa.
- Hẵng khoan, anh Karamazov ạ, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra, còn con này
Chuông rền. Bây giờ tôi sẽ cho nó vào phòng và sẽ làm cho Iliusa khuây
khoả hơn là thấy con chó Milan. Hãy khoan, anh Karamazov, bây giờ anh
biết được vài điều. Trời ơi, tôi giữ anh ở đây mãi! - Kolia bỗng hăm hở kêu
lên. - Anh mặc độc có chiếc áo mỏng manh đứng ngoài trời lạnh thế này
mà tôi cứ giữ anh mãi, anh thấy đấy, tôi ích kỷ quá đi. Ôi, tất cả chúng ta
đều ích kỷ, anh Karamazov ạ!
- Đừng ngại, tiết trời có lạnh thực, nhưng tôi không dễ bị cảm đâu Ta vào
thôi. Nhưng này, tên cậu là gì, tôi biết người ta gọi là Kolia, gọi đầy đủ thì
thế nào?
- Nikolai, Nikolai Ivanovich Kraxotkin, hay nói theo lối hành chính là con
trai Kraxotkin. - Kolia cười cái gì không rõ, rồi nói thêm. - Tất nhiên tôi
căm ghét cái tên Nikolai của tôi.
- Tại sao vậy?
- Tầm thường, khuôn sáo…
- Cậu mười ba tuổi phải không? - Aliosa hỏi.
- Sắp mười bốn; hai tuần nữa thì mười bốn tuổi, chẳng mấy nữa. Thú thật
với anh là tôi có một nhược điểm, anh Karamazov ạ nói điều đó với anh
trong buổi đầu làm quen là để anh thấy ngay tất cả bản chất của tôi: tôi rất
ghét người ta hỏi tuổi tôi, ghét cay ghét dắng… và sau hết, có kẻ đặt điều
cho tôi là tuần trước tôi chơi trò "kẻ cướp" với bọn học trò lớp dự bị. Chơi
thì có chơi thực, nhưng bảo tôi chơi cho tôi, chơi vì bản thân cảm thấy thích