ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 897

thú thì dứt khoát là nói vu. Tôi có căn cứ để nghĩ rằng chuyện ấy đã đến tai
anh, nhưng tôi không chơi cho tôi, à chơi cho bọn trẻ, bởi vì không có tôi,
chúng chẳng nghĩ ra được cái gì cả ở thành phố chúng ta, người ta cứ phao
ra những chuyện vô lý. Thành phố này có thói ngồi lê đôi mách, tôi cam
đoan với anh như vậy.

- Chơi vì chính mình thích thú thì có làm sao kia chứ?

- Chơi cho mình… anh có chơi trò làm ngựa bao giờ không?

- Cậu hãy suy luận thế này này, - Aliosa mỉm cười, - chẳng hạn người lớn
đến nhà hát, ở đấy người ta trình diễn những cuộc phiêu lưu của mọi loại
nhân vật, đôi khi có cả bọn cướp và chiến tranh, chẳng phải đấy cũng là
một loại trò chơi sao? Bọn trẻ chơi trò chiến tranh trong giờ ra chơi, hay
chơi trò làm cướp thì đấy cũng là nghệ thuật chớm phát sinh, là nhu cầu
nghệ thuật chớm phát sinh trong tâm hồn trẻ, và những trò chơi ấy đôi khi
còn hay hơn những cảnh trình diễn trên sân khấu, chỉ khác cái là người ta
đến nhà hát xem các diễn viên, còn đây thì chính những người trẻ tuổi làm
diễn viên. Nhưng đấy là điều tự nhiên thôi.

- Anh nghĩ thế? Anh tin chắc như thế? - Kolia chăm chú nhìn Aliosa. - Anh
ạ, anh đã nói ra một ý nghĩ khá lạ lùng. Bây giờ về nhà, tôi sẽ nghĩ ngợi
nhiều về điều đó. Thú thật là tôi vẫn trông chờ học được ở anh đôi điều gì
đó. Tôi đến để học tập anh, anh Karamazov ạ. - Kolia kết luận bằng giọng
cảm động và cởi mở.

- Còn tôi cũng học tập cậu. - Aliosa mỉm cười, xiết chặt tay thằng bé.

Kolia hết sức hài lòng về Aliosa. Nó ngạc nhiên vì anh đối xử với nó hoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.