- Điều đó không tuỳ thuộc vào tôi. - Bác sĩ sốt ruột nói. - Tuy nhiên, hừm, -
ông ta bỗng dừng lại, - nếu như chẳng hạn ông có thể đưa, con của ông…
ngay lập tức, không chậm trễ (mấy tiếng "ngay lập tức, không chậm trễ"
ông bác sĩ nói không hẳn là nghiêm khắc, mà hầu như giận dữ, thành thử
đại uý thậm chí giật mình), đưa đến Xiracudo… thì do hoàn cảnh khí hậu
mới, thuận lợi có lẽ có thể xảy ra…
- Đi Xiracudo! - Đại uý kêu lên, dường như vẫn chưa thiếu gì cả.
- Đi Xiracudo, đấy là ở Xixin. - Kolia bỗng nói to, giải thích.
Bác sĩ nhìn thăng bé.
- Đi Xixin! Thưa òng, thưa ngài. - Đại uý bối rối. - Nhưng ngài thấy đấy! -
ông đại uý đưa hai tay chỉ vòng quanh, muốn nói hoàn cảnh gia đình, - còn
vợ tôi, còn gia đình?
- Không, gia đình không đi Xixin, gia đình ông thì đi Kavkaz, đầu mùa
xuân… con gái ông đi Kavkaz, còn bà vợ ông… thì đến Kavkaz chữa bệnh
tê thấp bằng nước suối ở đấy… sau đó lập tức đưa đi Paris, vào bệnh viện
tâm thàn của bác sĩ Lopulochie, tôi có thể viết thư gửi gắm cho ông ta, như
thế thì có thể qua khỏi…
- Thưa bác sĩ, thưa bác sĩ! Ông thấy đấy! - Đại uý lại vung hai tay lên, tuyệt
vọng chỉ những vách tường tràn trụi ghép bằng gỗ súc ở phòng ngoài.
- À, đấy không phải là việc của tôi, - bác sĩ mỉm cười, - tôi chỉ nói rằng