- Iliusa thân yêu… con cưng của ba., bác sĩ bảo… con sẽ khỏe mạnh… sẽ
hạnh phúc., bác sĩ… - Đại uý nói.
- Ba ơi! Con biết ông bác sĩ mới nói gì về con rồi… Con nhìn thấy rồi mà! -
Iliusa kêu lên và lại ra sức ghì chặt cả hai vào người mình, úp mặt vào vai
bố. Ba ơi, đừng khóc… Con mà chết đi thì ba sẽ nuôi một thằng bé khác,
một đứa ngoan… ba sẽ chọn lấy một đứa ngoan, đặt tên nó là Iliusa và yêu
nó thế chỗ cho con…
- Im đi, bạn Iliusa mến, bạn sẽ khỏi thôi! - Kraxotkin quát lên, dường như
nổi giận.
- Còn về con thì ba đừng bao giờ quên con nhé! - Iliusa nói tiếp - Hãy đến
thăm mộ con… thế này này, ba ạ… hãy chôn con bên tảng đá lớn mà ba
con ta vẫn ra đấy chơi, hãy đi cùng với Kraxotkin đến đấy, buổi chiều… Cả
Chuông rền nữa. Còn con sẽ đợi ba và anh ấy… Ba ơi, ba!
Nó nghẹn lời không nói được nữa, cả ba người ôm lấy nhau và im lặng. Cả
Ninotrka ngồi trong chiếc ghế bành của mình cũng lặng lẽ khóc, và bỗng
nhiên, thấy mọi người đểu khóc, bà mẹ cũng nước mắt chan hoà, Iliusetrka!
Iliusetrka! - Bà kêu lên.
Kraxotkin bỗng vùng ra khỏi bàn tay Iliusa.
- Tạm biệt, bạn thân mến, mẹ tớ đang chờ tớ về ăn, - Kolia nói rất nhanh, -
tiếc rằng tớ không báo trước cho mẹ biết! Mẹ tớ sẽ rất lo lắng… Nhưng sau
bữa ăn tớ sẽ đến cậu ngay, ở đây suốt ngày, suốt buổi tối. sẽ kể với cậu vô
khối chuyện, vô khối chuyện! Sẽ đưa cả Chuông rền đến, còn bây giờ tớ
cho nó về theo, vì không có tớ nó sẽ sủa váng lên làm phiền cậu. Tạm biệt!