trẻ con, về đứa trẻ nào đó, "tại sao trẻ em lại nghèo khổ?". "Vì đứa trẻ đó
bây giờ anh sẽ đi Sibir, anh không giết người, nhưng anh phải đi Sibir!".
Thế là thế nào, đứa nhỏ ấy là đứa nào, tôi chẳng hiểu tí gì hết. Tôi chỉ khóc
rằng khi anh ấy nói, bởi vì anh ấy nói rất hay, chính anh khóc, làm tôi cũng
khóc rồi anh ấy bỗng hôn tôi và giơ tay làm dấu thánh. Thế là thế nào,
Aliosa, hãy nói cho tôi biết đấy là "đứa trẻ" nào? Không hiểu vì lý do gì
Rakitin lại lui tới thăm anh ấy. - Aliosa mỉm cười. - Tuy nhiên, đấy không
phải do Rakitin. Hôm qua tôi không đến chỗ anh ấy, hôm nay tôi sẽ đến.
Không, đấy không phải tại Rakitin, đấy là vì chú Ivan Fedorovich làm anh
ấy quẫn trí, chú ấy vẫn tới thăm anh ấy, vì thế đấy.
Grusenka nói và đột nhiên ngừng bặt. Aliosa nhìn nàng chằm chằm, sửng
sốt.
- Sao? Ivan đến thăm anh ấy à? Chính anh Mitia nói với tôi rằng Ivan
không đến lần nào.
- Chà… tôi vẫn cứ như thế thôi! Lại buột miệng lộ ra rồi! - Grusenka bối
rối kêu lên, mặt bỗng đỏ bừng. - Khoan, khoan, Aliosa, hãy im lặng, thôi
được, đã trót nói ra thì tôi nói hết sự thực: Ivan vào thăm anh ấy hai lần, lần
thứ nhất ngay sau khi từ Moskva về đến đây, lúc ấy tôi chưa ốm, lần thứ hai
cách đây, một tuần. Chú ấy dặn Mitia không được cho chú biết, cấm ngặt
không được nói, dặn không được nói với ai, chú ấy đến vụng lén.
Aliosa ngồi trầm ngâm suy nghĩ và đã hiểu ra điều gì. Tin này rõ ràng làm
anh sửng sốt.
- Anh Ivan không nói với tôi về vụ việc của anh Mitia - Aliosa chậm rãi nói
- và nói chung suốt hai tháng qua anh ấy rất ít nói chuyện với tôi, mỗi khi