Hôm qua tôi đã nhìn thấy ông ta.
- Thế sao? Chú nói với ông ta rồi chứ? - Grusenka vội chen vào - ông ấy
nghe mà không nói gì. Ông ấy bảo là ông ấy đã có chủ định. Ông ấy hứa sẽ
chú ý đến lời tôi nói.
- Chỉ chú ý thôi à! A, một lũ bịp bợm! Chúng nó giết chết anh ấy mất. Thế
còn bác sĩ, mời bác sĩ đến làm cái quái gì?
- Làm giám định. Người ta muốn chứng minh rằng anh ấy điên và giết
người trong lúc mất trí, không hiểu gì hết. - Aliosa mỉm cười dịu dàng. -
Nhưng anh Mitia không ưng chịu.
- Nhưng đấy là sự thật, nếu như anh ấy đã giết! - Grusenka kêu lên. - Lúc
đó anh ấy mất trí, hoàn toàn mất trí, mà đấy hoàn toàn là lỗi tại tôi con đàn
bà khốn kiếp! Có điều anh ấy không giết, không phải anh ấy giết! Vậy mà
cả thành phố đều đổ cho anh ấy, bảo là anh ấy giết. Ngay cả Fenia cũng
khai như thể anh ấy là hung thủ. Cả chuyện ở cửa hàng, cả gã viên chức nọ,
rồi trước kia ở quán rượu người ta cũng nghe thấy anh ấy hăm doạ! Mọi
người đều đổ tội cho anh ấy, tất cả đều la lối như vậy.
- Phải, lời khai buộc tội nhiều ghê gớm. - Aliosa cau có nhận xét.
- Còn Grigori. Grigori Vaxilievich cũng khăng khăng là cửa ra vào để mở,
cứ một mực nói rằng chính lão nhìn thấy, không thể nào làm cho lão đổi ý
được, tôi đã đến gặp lão, chính tôi đã nói với lão. Lão còn chửi bới nữa
chứ.
- Phải, có lẽ đấy là lời khai buộc tội nặng nhất đối với anh tôi. - Aliosa nói.
- Còn về việc anh Mitia mất trí thì bây giờ anh ấy đúng là trong trạng thái
như vậy đấy. - Grusenka bỗng nói, coi bộ lo ngại đặc biệt và bí ẩn. - Này,
chú Aliosenka ạ, đã từ lâu tôi muốn nói với chú về chuyện ấy: ngày nào tôi
cũng vào thăm anh ấy và tôi ngạc nhiên. Chú hãy nói với tôi đi, chú nghĩ
thế nào: Bây giờ anh ấy bắt đầu luôn luôn nói về điểu gì đó. Anh ấy cứ nói
hoài, nói hoài, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi nghĩ rằng anh ấy nói về một điều gì
thông minh, tôi đần độn không hiểu nổi. Có điều anh ấy bỗng nói với tôi về