ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 97

- Tôi bận tâm gì đến đức tin của ông! - Miuxov toan quát lên, nhưng ông
bỗng nén được, chỉ nói bằng giọng khinh miệt. - Đúng là ông bôi bẩn tất cả
những gì ông chạm vào.

Trưởng lão đột nhiên đứng dậy.

- Xin lỗi các vị, tôi vắng mặt chỉ một lát thôi. - Trưởng lão nói với khách. -
Người ta đợi tôi từ trước khi các vị đến kia. Còn ông dù sao cũng đừng nói
dối. - Gương mặt vui vẻ, Cha nói thêm với Fedor Pavlovich.


Trưởng lão ra khỏi phòng, Aliosa và người tập tu đâm bổ theo để đỡ Cha
xuống thềm. Aliosa nghẹt thở, anh vui sướng được rời khỏi nơi đây, nhưng
còn vui sướng vì thầy không bực bội và vẫn vui vẻ.


Trưởng lão ra hành lang để ban phước cho những người đang chờ mình.
Nhưng Fedor Pavlovich vẫn cứ giữ được Cha lại ở cửa.

- Người đầy ơn phúc! - ông ta kêu lên giọng chứa chan tình cảm, - cho
phép tôi hôn tay Cha lần nữa! Với Cha thì vẫn còn nói chuyện được, có thể
sống được! Cha tưởng rằng xưa nay tôi vẫn nói dối và làm hề như thế sao?
Trình Cha, vừa nãy là tôi xem có thể sống với Cha được không. Xem sự
khiêm nhường của tôi có chỗ đứng bên cạnh sự kiêu hãnh của Cha không.
Tôi xin cấp cho Cha tấm bằng khen: có thể sống với Cha được! Còn bây
giờ tói không nói nữa, tôi sẽ im lặng suốt. Bây giờ đến lượt ông nói, Petr

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.