ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 741

mặt. “Ta bị ớn lạnh chắc” – Mitya nghĩ, nhún vai. Cuối cùng chàng lên xe,
và Maria Mavrikyevich gieo mình ngồi phịch xuống, choán một chỗ rộng,
tuồng như không để ý gì, chèn hẳn Mitya vào một khoảng hẹp. Của đáng tội,
lão ta bực bội, rất khó chịu về cái việc phải làm.

– Vĩnh biệt Trifon Borisovich! – Mitya lại gào lên, cảm thấy bây giờ

chàng gào lên không phải vì tấm lòng hồn hậu, mà vì tức giận, điều đó ngoài
ý muốn của chàng. Nhưng Trifon Borisovich vẫn đứng với vẻ kiêu hãnh, hai
tay chắp ra sau lưng, nhìn chòng chọc vào Mitya, cái nhìn nghiêm khắc, giận
dữ, và không hề đáp lại chàng.

– Vĩnh biệt Dmitri Fyodorovich, vĩnh biệt! – Đột nhiên có tiếng của

Kalganov, anh ta từ đâu không rõ chạy ra. Tới bên chiếc xe, anh ta chìa tay
ra cho Mitya. Đầu anh ta không có mũ. Mitya đã kịp nắm lấy tay anh ta và
siết chặt.

– Vĩnh biệt, anh bạn thân mến, tôi sẽ không quên lòng hào hiệp của

anh! – Chàng kêu lên một cách nồng nhiệt. Nhưng xe chuyển bánh, họ rời
tay nhau, tiếng nhạc ngựa rung lên, người ta đưa Mitya đi.

Kalganov chạy vào phòng ngoài, ngồi ở một góc, cúi đầu, hai tay bưng

mặt và khóc, anh ta ngồi khóc một lúc lâu, khóc như một chú bé con, chứ
không phải là một chàng trai hai mươi tuổi. Ôi, anh ta hầu như hoàn toàn tin
rằng Mitya có tội! “Sao lại có loại người như thế, thứ người gì mà lại dám
làm chuyện ấy!” – anh ta kêu lên, ý nghĩ rối bời, lòng buồn nản xót xa, gần
như tuyệt vọng. Giây phút này thậm chí anh ta không muốn sống nữa. “Đời
còn đáng sống nữa không, còn đáng sống nữa không!”, lòng buồn phiền,
chàng trai kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.