ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 150

“Lau gì mà lau, có mang băng y tế không?” Hình Khải thấy cô bình

thản như những vết xước kia chẳng liên quan tới mình, anh nổi giận.

Hình Dục duỗi thẳng chân ra, nghiêng đầu nhìn nhìn, giải thích ngắn

gọn: “Không sao, em sống ở nông thôn mười lăm năm, cũng chạy khắp
những cánh đồng lúa ở đó quen rồi, chút xíu này có là gì đâu.”

“…”

Hình Khải hít một hơi thật sâu, không biết nên mắng hay làm gì cô

nữa, cô không biết làm nũng, đâu cần phải tỏ ra cứng rắn tới mức ấy, máu
vẫn còn chảy kia kìa!

Anh giật lấy gói giấy trong tay cô, nhấc một chân cô lên, cưỡng ép cởi

bằng được đôi giày bệt ra, nhờ ánh trăng lờ mờ, từng chút từng chút giúp
cô lau sạch những bùn bẩn trên đó.

Hình Dục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng chợt rung động.

Hình Khải… đang lo lắng cho cô ư? Cô không dám nghĩ, không muốn

nghĩ, một bức tranh xuất hiện trong đầu cô.

Ba năm trước, trong ngày âm u mưa gió bão bùng ấy, khi được tin bố

mẹ qua đời cô đã sụp đổ tại chỗ. Cô chạy chân trần ra khỏi nhà, đúng lúc
đó, một chiếc xe đi lướt qua người cô, cô liền xông tới… không muốn sống
nữa, đấy là suy nghĩ duy nhất của cô lúc ấy.

Nhưng lái xe đã kịp thời phanh lại, cô nghĩ rằng người ngồi trong xe

nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng vị thủ trưởng oai nghiêm đó lại không
hề trách mắng cô, nhìn đôi chân đầy thương tích của cô còn thương xót kéo
cô lên xe ngồi tránh mưa.

Sau khi lên xe, vị thủ trưởng đó trút bỏ sự oai nghiêm của mình, ông

không những nhìn cô cười hiền từ mà còn giúp cô lau sạch bùn đất ở chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.