đối tượng cho mình rồi gọi An Dao đến để chọc tức cô ấy, không ngờ trộm
gà không thành còn mất thêm nắm thóc, Hình Dục chẳng thèm phản ứng,
cậu còn lọt vào tầm ngắm của An Dao nữa.”
“Mình thèm vào! Sao mình có thể thích một người con gái không hiểu
nhân tình thế thái như Hình Dục chứ!” Âm lượng của Hình Khải bất giác
lên cao, ngay sau đó anh lại sờ sờ cằm, bộ dạng rất hào hứng, nói: “Có
điều, nếu không phải do cậu nhắc nhở, thì mình đúng là không nghĩ tới việc
cô bé An Dao đó có tình cảm với mình.”
Nói thật thì, anh cũng không biết tình cảm của mình dành cho Hình
Dục là thích hay không thích, dù sao từ “thích” đó chẳng ai có thể đưa ra
được định nghĩa chính xác về nó.
“Này, đi ăn cơm thôi, nếu không cô bé đó lại càng hiểu lầm thêm.”
Cho dù có thích hay không thích Hình Dục, tóm lại phải giải quyết rắc rối
trước mắt cho xong đã.
“Không ăn đâu. Yêu ma quỷ quái cậu mời đến cậu tự đi mà diệt trừ.”
Lần này Đặng Dương Minh quyết không giúp anh giải vây, cho nhớ đời
một lần.
Hình Khải vò đầu bứt tai, được rồi được rồi, coi như mời mỹ nữ ăn
bữa cơm chứ gì!
Khi anh về tới nhà, Hình Dục đang bận rộn trong bếp, An Dao lại ngồi
trong phòng khách đợi Hình Khải.
“Về rồi à? Nhà anh thật phong cách quá!”
An Dao cười hỏi, lần đầu tiên được nhìn thấy nhà của một cán bộ cao
cấp, phong cách trang trí cổ xưa, nội thất, tranh chữ… tất cả xem ra đều vô
giá, ngoài ra những thiết bị điện tử cao cấp cũng được lắp đặt đầy đủ, khiến
ngôi nhà toát ra được sự kết hợp đặc sắc giữa Trung Quốc và phương Tây.