“Vâng!” Hình Dục cũng không phủ nhận.
Hình Khải cũng chẳng có gì đáng để vui mừng, anh mệt mỏi ngồi dựa
vào tường, để mặc Hình Dục xử lý vết thương giúp mình. Anh không thích
sự quan tâm của Hình Dục, anh luôn có cảm giác như mình đang nợ cô thứ
gì đó, lòng thoáng chua xót, có thứ gì đó dường như chỉ chịu một chút kích
thích là đã tự vỡ vụn ra, sau đó không thể nhặt lại được nữa.
Hình Khải hoàn toàn không hiểu biểu hiện của cô là đang muốn diễn
đạt điều gì, anh định giải tỏa thắc mắc thì ngay lúc ấy có tiếng An Dao hét
lên từ hành lang tầng hai.
“Hình Dục, tay Hình Khải sao rồi? Mau đưa Đại Dục ra ngoài đi,
mình muốn xem vết thương cho Hình Khải.”
Hình Dục cứ như gặp được cứu tinh vội vàng đáp lại lời của An Dao,
sau đó đẩy Hình Khải ra, chạy khỏi phòng tắm. Hình Khải không ngờ cô lại
mạnh tay như thế, loạng choạng hai bước rồi vấp vào thành bồn tắm.
Hình Dục chạy về phòng ngủ, chưa đến hai phút sau, cô thay một bộ
quần áo mới đi ra, làm như chưa từng có chuyện gì cả, đầu tiên là tống cổ
Đại Dục ra khỏi phòng khách, sau đó quay lại vẫy vẫy tay gọi An Dao lúc
này đang đứng trên hành lang tầng hai.
“An toàn rồi, xuống đây đi.”
An Dao vỗ vỗ ngực, cô biết Đại Dục thuộc loại chó lớn nhưng thuần
chủng, có điều cô vẫn thấy sợ, nói cách khác là cô không muốn lại gần loài
động vật lông vừa dài lại vừa rớt dãi ròng ròng như nó.
An Dao giờ chẳng còn tâm trạng đâu mà hỏi nhiều, cô vội vàng chạy
xuống, đi lướt qua người Hình Dục. Giờ cô chỉ quan tâm tới tình hình vết
thương của Hình Khải, trong lòng có chút không thoải mái, vốn đây là lúc