Hình Dục lén ngồi vào hàng ghế cuối cùng, còn Hình Khải nhanh
chóng nhận ngay ra cô trong đám đông, bất giác chững lại nửa giây.
Phó Gia Hào cùng nhìn thấy Hình Dục, mĩ nữ quá bộ đến thăm bao
giờ cũng thu hút hơn các giảng viên lão thành, anh ta đứng trên bục diễn
thuyết khẽ nhướng mày.
Phó Gia Hào lại tiếp tục theo đuổi Hình Dục thêm một năm nữa,
nhưng cuối cùng anh ta đành chọn cách từ bỏ, bởi vì một lý do nào đó, mặc
dù rất không đạo đức, nhưng anh ta đã không thể kiên nhẫn được nên đã bị
sự tò mò sai khiến, xem trộm nhật ký của Hình Dục.Ngoài nội dung trong
đó ra, Phó Gia Hào còn cảm thấy rất kinh ngạc với một việc khác nữa, nét
chữ của Hình Dục rất gọn gàng và mềm mại, nhưng nhật ký lại viết rất rối
loạn, mỗi một câu lại cách nhau tới hai ba dòng, chỉ mười mấy từ mà chiếm
trọn cả trang giấy. Anh ta có cảm giác như Hình Dục nhắm mắt mỗi khi
viết, hoặc viết trong tình trạng thiếu ánh sáng nghiêm trọng.
Song, nhật ký thì chưa viết xong còn cuộc sống thì vẫn cứ phải tiếp
tục. Phó Gia Hào đọc được phần nội dung khiến anh ta phải quyết định từ
bỏ ý định với cô, chứ anh ta hoàn toàn không hiểu nổi ý đồ của Hình Dục.
…
Chịu đựng hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Hình Khải cũng đợi được
tới giờ nghỉ giải lao.
Anh lướt tới bên cạnh Hình Dục nhanh như một làn khói, Hình Dục
đưa cho anh chai nước suối đã được chuẩn bị sẵn: “Mắt đỏ ngầu thế kia, tối
qua anh không ngủ à?”
“Ngủ gì mà ngủ, phải đọc đi đọc lại, diễn tập cho bài diễn thuyết hôm
nay. Mà chẳng báo trước cho anh biết gì cả, còn coi đầu anh như là cái ổ
cứng lưu trữ số liệu nữa.” Hình Khải bóp bóp hai bên thái dương, cố gắng
lấy lại tinh thần, rồi nói tiếp: “Sao em lại vào được đây?”