ANH HẬN ANH YÊU EM - Trang 273

Hình Dục tay bê hai đĩa thức ăn ra khỏi bếp, thấy Hình Khải nhón một

chiếc giăm bông cho Đại Dục ăn, cô nói với vẻ không vui: “Anh mang con
chó ra nhốt ngoài cửa đi đã.”

“Em cũng bớt thành kiến chút đi được không? Trước kia em cấm Đại

Dục vào cửa nhà chúng ta, anh không nói gì. Giờ đến vào nhà họ Đặng
cũng không được? Phàm là thứ em ghét em cứ phải đuổi cùng giết tận hay
là sao?” Hình Khải vuốt vuốt đầu Đại Dục, than thở nói: “Mày đúng là con
chó đáng thương chẳng ai yêu cả…”

Hôm nay có vẻ như tinh thần của Đại Dục không tốt lắm, nó nằm

xuống chân Hình Khải, chiếc giăm bông bình thường chỉ ngoạm một miếng
là hết, hôm nay lại nằm liếm liếm.

“Em xem, em làm tổn thương lòng tự trọng của Đại Dục rồi đấy. Mau

xin lỗi đi.” Hình Khải bẻ chiếc giăm bông làm ba đặt vào lòng bàn tay, Đại
Dục ngửi ngửi, rồi hờ hững quay đầu tránh.

Hình Dục nghe Hình Khải lẩm bẩm dỗ dành Đại Dục, cô hờ hững liếc

về phía con chó, nhìn nó một lúc, rồi đứng dậy, đến ngồi xuống cạnh, lật
mắt và vén miệng nó lên xem kĩ.

“Anh đã cho nó ăn gì?” Hình Dục vội vàng hỏi.

Hình Khải còn chưa kịp trả lời, Đại Dục đã giằng ra khỏi tay anh chạy

như bay khỏi nhà, Hình Dục và Hình Khải thấy vậy vội vàng đuổi theo,
kinh ngạc khi nhìn thấy Đại Dục chúi mõm xuống chân tường nôn khan, từ
cổ họng phát ra tiếng rên ư ử, nghe chừng vô cùng thống khổ.

Hình Dục không dám chậm trễ dù chỉ một phút, cô chạy vào nhà mặc

áo khoác cầm ví tiền: “Anh, anh mau lái xe ra cổng đi, chúng ta phải đưa
Đại Dục đến viện khám, em nghĩ ở họng nó mắc vật gì đó.” Nói xong, cô
bế Kim Mao nặng và to lên, Hình Khải ừ một tiếng chạy vội về phòng lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.